Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2203. Vận mệnh của ngươi là gì? (2)


Đánh dấu
Tô Tuyết Nhi nhìn hư không đen tối vô tận, nhẹ giọng nói: “Từng phút từng giây tôi đều ở đây nhớ anh ấy, chỉ cần anh ấy còn sống, tim của tôi sẽ còn đập; nhưng nếu anh ấy chết rồi, cho dù tôi còn sống thì cũng xem như đã chết, cho nên không có gì hối hận.”
Người khổng lồ đóng băng hơi cảm động, không biết nhớ lại điều gì, trên mặt hiện lên cảm xúc bi thương.
“Nói đi, cô cần tôi làm như thế nào.” Người khổng lồ đóng băng nói.
“Chúng ta tới vực sâu vĩnh hắng, chế tạo ra bộ phận của Thiên Địa song kiếm.” Tô Tuyết Nhi nói.
“Cô... Cô đã biết rồi?” Người khổng lồ đóng băng kinh ngạc nói.
“Không, tôi chỉ suy đoán như vậy, dù sao tôi cũng đã chứng kiến nhiều giai đoạn lịch sử như vậy, từ đó có phát hiện cái gì thì cũng rất bình thường, tôi đoán sự việc đã đến thời khắc nguy cấp nhất... Chuyện này chỉ có khi anh theo tôi thì mới có thể hoàn thành, hơn nữa còn phải nhanh!” Tô Tuyết Nhi nói.
“Được.” Người khổng lồ đóng băng nói.
...
Thế giới Phủ Bụi.
Cố Thanh Sơn đứng trên một vùng đổ nát, tùy ý để luồng ánh sáng trước người hoàn toàn tán đi.
Bí mật của thi thể đóng băng đã nói ra toàn bộ.
Hôm nay, chìa khóa hệ gió đại diện cho bốn Thánh Trụ đang nằm lẳng lặng trong tay hắn.
“Không đúng...” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
“Sao lại không đúng, anh đã thu được bốn món hồn khí Thánh Trụ rồi đó, Cố Thanh Sơn!” Laura kích động nói.
“Còn hơn cả chuyện này, bí mật vừa nói khiến anh coi trọng.” Cố Thanh Sơn nói.
Laura ngẩn ngơ, không nhịn được nói: “Bí mật? Bí mật gì?”
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên ý thức đó chuyện gì đó, hỏi ngược lại: “Vừa rồi em có nghe luồng ánh sáng kia nói?”
“Luồng sáng nào, sao em không hề phát hiện.” Laura nói.
Cố Thanh Sơn bất chợt hiểu ra.
Thảo nào Giao diện Chiến Thần bảo mình nghe cho kỹ, xem ra bí mật này chỉ có người mở ra mới có thể nghe được.
Thế nhưng sao lại là Thiên Địa song kiếm.
Uy lực của hai thanh binh khí này, mĩnh đã vô cùng hiểu rõ.
Nếu tồn tại một loại ma vật không xác định, ngay cả thi thể đóng băng cũng không phải đối thủ của nó, vậy Thiên Địa song kiếm sao có thể chiến thắng đối phương?
Trong lúc đang ngủ say, thi thể đóng băng có thể dùng máu của mình để tạo ra vạn thần, chống lại tất cả tận thế từ ngoài cửa tiến vào.
Sau khi nó tỉnh lại thì sẽ cường đại đến mức nào!
Một ma vật mà ngay cả thi thể đóng băng cũng không thể đối phó nổi, dựa vào cái gì mà Thiên Địa song kiếm có thể đánh bại đối phương?
Vừa nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nhịn không được thì thầm: “Địa kiếm.”
“Ta đây.” Địa kiếm đáp lại.
“Ngươi và Thiên kiếm có còn sát chiêu nào chưa tung ra hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không có, cho dù lấy được một bộ phận kia thì ta với Thiên kiếm kết hợp lại cũng chỉ có thể mở ra nhiều thế giới song song mà thôi, lúc ở trong hang sâu vạn thú ngươi cũng đã biết rồi mà.” Địa kiếm nói.
“Không có năng lực nào khác?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta biết kể chuyện, Thiên kiếm biết ngủ, đây có được coi là năng lực không?” Địa kiếm nói
“...”
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trước mắt toàn là sương mù dày đặc, nhìn không thấy chân tướng mọi chuyện.
Thế nhưng chuyện dưới đáy vực sâu vĩnh hằng, hắn vẫn còn nhớ.
Trước đây, Ác Quỷ đạo lấy thần kỹ Lục Đạo là “Thương Sinh Dẫn” để triệu hoán thi thể của thần, muốn vào thế giới tầng trong để tìm hiểu, Mạc từng kể về chuyện này.
Lúc đó anh ta nói như thế nào?
“Một khi thế giới tầng trong bị hủy diệt, trong không gian kia sẽ xuất hiện rất nhiều ma vật không cách nào địch nổi... Là ma vật chân chính, ta ở thời toàn thịnh cũng không dám đi thử...”
“Vực sâu tìm được một lối đi bí mật tiến vào thế giới tầng trong, ẩn giấu ở đáy vực sâu... Nơi đó chỉ có một ma vật, mặc dù nó vô cùng cường đại, nhưng vực sâu trải qua năm tháng đằng đẵng, cuối cùng cũng tìm được biện pháp đối phó nó.”
“Chỉ có điều, biện pháp kia vừa mới được vực sâu tạo ra thì đã bị Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả trộm đi... Cố Thanh Sơn, nó ở ngay trên người cậu.”
Như vậy xem ra, thật sự là Thiên Địa song kiếm!
Cố Thanh Sơn thở dài một hơi, dứt khoát không nghĩ tiếp nữa.
Chuyện này có hơi kỳ quặc, nhưng tin tức quá ít, không thể điều tra ra chân tướng.
Điều duy nhất có thể xác định lúc này, chính là bí mật của thi thể đóng băng đã được phá giải.
Một cánh cửa độc nhất vô nhị!
Phía sau cánh cửa này, là một tương lai không có tận thế.
Thi thể đóng băng đã đóng dấu lên cánh cửa này, ngay dưới đáy vực sâu vĩnh hằng!
Đã có đường lui rồi.
Bây giờ phải nhanh chóng tới xem!
Cố Thanh Sơn còn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy hư không khẽ động, một bộ xương khô từ trên trời rơi xuống.
Bộ xương khô há miệng, phát ra giọng nữ khàn khàn:
“Cố Thanh Sơn, thời gian sắp hết rồi, thế giới Phủ Bụi sẽ hoàn toàn rời khỏi dòng chảy hư không hỗn loạn này, chuyện của cậu đã hoàn thành rồi chứ?”
“Đúng vậy, tôi đã thành công đúc xong chìa khóa.” Cố Thanh Sơn nói.
Nữ sĩ nhắc nhở bằng giọng khàn khàn: “Đừng tùy tiện đi mở cánh cửa thế giới khác, rất nhiều hư không đều đã bị hủy diệt, bên trong có nguy hiểm và khủng bố mà chúng ta không thể biết được.”
“Tôi hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mau đi đi, hy vọng tương lau chúng ta còn có ngày gặp lại.” Giọng nứ khàn khàn nói.
Cố Thanh Sơn trịnh trọng ôm quyền nói: “Từ trước đến nay, cảm ơn ngài đã chiếu cố.”
Giọng nữ khàn khàn kia cười khẽ, nói: “Ta đã ban tế vũ chi cậu, cậu phải tiếp tục luyện tập, tranh thủ khiến nó không ngừng tiến hóa, nó sẽ trợ giúp ngươi rất nhiều.”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Laura đâu? Dù sao cũng là dòng máu Kinh Cức, con không ở lại sao?” Giọng nữ khàn khàn nói.
Thân hình Laura hiện ra, thi lễ một cái với bộ xương khô, cung kính nói: “Đa tạ các hạ, ta cần phải cùng trở lại với Cố Thanh Sơn.”
Bộ xương khô còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên khựng lại, sau đó nói: “Được rồi, hai người rời khỏi đây đi, ta cũng phải đi rồi.”
Bà ta vươn ngón tay xương chạm một cái vào hư không.
“Xoạt...”
Cơn sóng vô hình cuốn tất cả đi.
“Bình chướng tạm thời biến mất, cậu phải đi ngay lập tức.” Giọng nữ khàn khàn thúc giục.
“Được, hy vọng tương lai còn có thể trở lại, đến lúc đó tôi sẽ trực tiếp cảm tạ ngài.”
Cố Thanh Sơn hướng về phía đối phương, ôm quyền một cái, trên người dâng lên một làn sương trắng.
Sương mù phủ xuống!
Hắn tiến vài bước vào trong sương mù dày đặc, biến mất khỏi thế giới Phủ Bụi.
Trong thế giới đổ nát, chỉ còn lại một bộ xương khô vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Thân hình nhìn cô độc mà hiu quạnh.
Bà ta cúi đầu, tựa như đang trầm tư nghĩ ngợi điều gì.
Không lâu sau.
Phía sau bộ xương khô xuất hiện vô số tiếng động.
Hơm mười luồng khí tức xuất hiện, giống như ngọn gió vô hình vây quanh bộ xương khô.
Từng âm thanh lần lượt vang lên:
“Đại thế giới tà ác xảy ra vấn đề, cái tên khơi mào chiến tranh hình như ở nơi này.”
“Đúng vậy, nhưng ta lại không hề nghĩ tới, vị nữ sĩ tôn kính này lại vi phạm luật thép, trộm đưa người nọ rời đi.”
“Còn có dòng máu Kinh Cức, vốn dĩ nên trở về thế giới Phủ Bụi...”
“Nữ sĩ, ngài có thể giải thích vì sao...”
Bộ xương khô chầm chậm ngẩng đầu.
“Hôm nay ta tâm trạng không tốt, kẻ nào nói thâm một chữ nữa ta sẽ cho hắn chết.” Nó thản nhiên nói.
Thoáng chốc, toàn bộ âm thanh đều biến mất.
Hơn mười luồng khí tức tựa như chưa từng xuất hiện, chớp mắt đã rời khỏi thế giới này.
Tĩnh mịch.
Thế giới phế tích, chỉ còn lại một khoảng không tĩnh lặng.
Bộ xương khô vẫn trầm tư như cũ.
Qua một lúc lâu, nó mới thở dài, thấp giọng nói: “Kẻ đáng thương, vận mệnh của cậu... rồi sẽ như thế nào?”
“Đáng tiếc... Ta có lẽ không thấy được rồi...”
Bộ xương khô xoay người, đi vào trong hư không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận