Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3042. Phát minh bí mật của Liêu Hành



Liêu Hành nói: "Nếu như cậu là tôi, mà lại chỉ có thực lực Luyện Khí tầng một... cậu có thể giải quyết cục diện trước mắt hay không?"
Cố Thanh Sơn nói: "Coi như chỉ có Luyện Khí tầng một, thế nhưng kinh nghiệm và kỹ xảo giết chóc của tôi vẫn không mất đi, chắc vẫn có thể chạy ra thành phố này."
"Như vậy là được." Liêu Hành vỗ tay nói.
Anh ta dùng tay trái nhấn lên cánh tay phải, dùng sức kéo ra, vặn cánh tay ra ngoài.
Răng rắc!
Tay phải của anh ta bị tháo xuống, bên trong chứa đầy các thiết bị điện tử.
Đó là một cánh tay máy mô phỏng tinh vi cánh tay thật!
"Từ trước tới nay tôi vẫn không biết anh vẫn ẩn giấu kỹ thuật đặc biệt đấy." Cố Thanh Sơn nói với giọng ngạc nhiên.
Liêu Hành nhìn vào cánh tay của mình, lộ ra vẻ nhớ lại:
"Đây là phát minh bí mật của tôi..."
"Khi ở bên ngoài vũ trụ tôi cảm thấy rất buồn chán, mà tôi cũng đã lớn tuổi, nhiều lúc muốn sửa chữa những thiết bị cỡ lớn đều không còn sức nữa, cho nên tôi biến một bộ phận cơ thể trở thành sinh vật điện ly hóa kết nối bằng ý thức..."
"Nói cách khác, tôi có thể sử dụng ý thức để điều khiển cơ thể mình."
"Điều khiển thế nào?" Cố Thanh Sơn không nhịn được mà hỏi.
"Ví dụ như, tôi muốn giơ tay lên..."
Liêu Hành nói xong, giơ một cánh tay khác lên.
Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ khó hiểu: "Anh vẫn có thể làm được mà."
Liêu Hành nhìn chằm chằm hắn, nửa ngày không nói thêm được câu nào, sau đó nổi nóng, nói: "Tôi còn có thể làm nắm đấm biến lớn!"
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nắm đấm kia thực sự trở nên lớn hơn bình thường.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ.
Thực sự biến lớn.
Thế nhưng... điều này có ý nghĩa gì chứ?
Liêu Hành tiếp tục nói: "Có một vài động tác độ khó cao, lúc đầu tôi không thể hoàn thành, thế nhưng khi tôi đổi cơ thể thành hệ thống mô phỏng cơ bắp chân thật, nó sẽ có thể dựa theo ý thức của tôi, hoàn thành động tác khó một cách hoàn mỹ."
Trong cánh tay của anh ta xuất hiện một máy thăm dò rất tinh vi, kết nối với ổ điện trên tường.
Một giọng nữ quyến rũ vang lên: "Đang bổ sung năng lượng."
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
Liêu Hành đỏ mặt, giải thích: "Mạng lưới thần kinh trong bộ óc tôi đã kết nối với một vi xử lý tổng hợp dữ liệu, có thể mô phỏng động tác bên ngoài, để chính ta hoàn toàn khớp với hành động của đối phương, không có khác biệt chút nào cả."
"Anh muốn mô phỏng động tác cận chiến chiến đấu của tôi sao?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú, hỏi.
"Đúng, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cậu mới là lực lượng vượt khỏi thế giới này, cũng là nhân tố quyết định có thể chạy trốn hay không... mặc dù cậu không thể tự mình ra tay, thế nhưng tôi có thể mô phỏng động tác của cậu để hoàn thành chiến đấu."
Căn phòng bỗng đung đưa rất mãnh liệt.
Cố Thanh Sơn bay ra ngoài, sau đó lại bay trở lại, nói: "Tình hình hiện tại không tốt lắm, những quỷ ăn người kia đang có một vài dấu hiệu tiến hóa, đã đào thông một con đường, đang tấn công cánh cửa thứ hai."
"Tôi cần mấy phút để bổ sung năng lượng." Liêu Hành nói.
Cố Thanh Sơn yên lặng ở một bên chờ đợi.
Quỷ ăn người đã bắt đầu tiến hóa...
Cũng không biết cách của Liêu Hành có thể thực hiện hay không.
Thời gian dần dần trôi qua.
Tiếng động ồn ào bên ngoài càng ngày càng rõ.
Cuối cùng...
Tiếng súng máy lại vang lên lần nữa.
Như vậy cũng chứng minh, quỷ ăn người lại tiếp tục tiến công!
Tiếng gào thét, tiếng thét chói tai hỗn hợp với nhau làm cho toàn bộ căn cứ đều trở nên hỗn loạn.
"Vẫn chưa xong sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Sắp rồi, cậu đừng nhúc nhích, tôi sẽ dùng thần kinh thị giác khóa chặt cậu lại, thành lập mô hình mô phỏng số liệu hóa tương ứng, sau đó cậu làm cái gì, tôi sẽ làm y như vậy." Liêu Hành nói.
"Lúc đầu, anh định dùng loại kỹ thuật này để làm gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Cậu cho rằng bên ngoài vũ trụ rất nhàn rỗi hay sao? Mỗi ngày tôi đều... vì học tập và tiến bộ, vẫn luôn cố gắng trèo lên đỉnh cao của khoa học kỹ thuật!" Liêu Hành trừng mắt, nói.
Ngay sau đó...
Giọng nói quyến rũ kia lại vang lên lần nữa: "Đã hoàn thành việc bổ sung năng lượng, xem ra trận đại chiến ngày hôm nay sắp bắt đầu rồi!"
Cố Thanh Sơn: "..."
Liêu Hành: "..."
Cố Thanh Sơn nói: "Tôi cá rằng mục đích của phát minh này cũng không đứng đắn gì."
"Từ trước tới giờ tôi đều không thích cá cược, tôi tôn trọng khoa học." Liêu Hành nói.
Rầm...
Cánh cửa bị phá tan.
Một con quỷ ăn người xuất hiện trước mặt hai người.
Liêu Hành vội nói: "Lập tức mở ra hình thức ủy thác quản lý, căn cứ mô hình số liệu hình người Cố Thanh Sơn, hoàn thành tất cả động tác của thân thể."
"Rõ." Giọng nữ quyến rũ kia nói.
Gào!
Quỷ ăn người lao về phía Liêu Hành.
Cố Thanh Sơn hơi tránh sang bên cạnh, cánh tay hóa thành tàn ảnh trảm vào nơi yếu ớt trên cổ của quỷ ăn người kia.
Đáng tiếc cơ thể của hắn là ảo ảnh, không tạo thành bất cứ tổn thương cho quỷ ăn người.
Thế nhưng Liêu Hành lại có thể.
Liêu Hành làm theo động tác của Cố Thanh Sơn, cả người cũng hơi tránh sang bên cạnh và tấn công...
Răng rắc!
Một tiếng xương gãy vang lên, cánh tay của Liêu Hành chém lên phần cổ của quỷ ăn người làm cổ của nó gãy mất.
Quỷ ăn người lảo đảo ngã xuống mặt đất.
Cố Thanh Sơn liếc qua, bình luận: "Độ trễ của anh hơi cao, thế nhưng cũng không phải vấn đề lớn, sau đó tôi sẽ kiểm soát thực lực của tôi tại Luyện Khí tầng một, dẫn anh giết ra ngoài."
"Được." Liêu Hành nói.
Cố Thanh Sơn bước qua quỷ ăn người, ra khỏi phòng.
Liêu Hành cũng làm y đúc động tác của Cố Thanh Sơn, bước ra khỏi phòng.

Oanh ——
Tiếng pháo liên miên vang lên, mặt đất cũng theo đó mà rung động không thôi.
Trong thành thị, một ngọn lửa màu đen đang dâng lên.
Đó là những phòng ốc bị đạn pháo đánh trúng, một ít bị triệt để phá hủy, số còn lại thì dấy lên lửa lớn.
Liêu Hành đứng giữa con đường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, lẳng lặng lắng nghe các loại âm thanh truyền đến từ xa xa gần gần.
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp ra khỏi thành.” Cố Thanh Sơn nói.
Liêu Hành phun ra một vòng khói, nói: “Đương nhiên phải ra khỏi thành —— nhưng nếu như tiện đường, tôi muốn đi gặp một người.”
“Ai?”
“Nữ sĩ quản lý sân khấu ở chỗ chúng ta ở, cô ta đưa tấm địa đồ đã chào hàng qua cho tôi, còn nhớ rõ không?”
“Nhớ, đường về khách sạn cũng không xa, chúng ta có thể đi quan sát một phen.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì sải dài bước chân chạy như bay về phía trước.
Liêu Hành vội vàng vứt bỏ điếu thuốc, quát: “Khóa chặt hành động, đi theo!”
Thân thể của hắn bắt đầu chạy.
Nhìn lại từ nơi không xa, có thể trông thấy một cảnh tượng kỳ quái ——
Hai người đàn ông, một trước một sau, lấy tư thế hoàn toàn giống nhau nhanh chân chạy trên đường phố.
Hết chương 3042.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3043
Bạn cần đăng nhập để bình luận