Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2666. Kẻ ăn rồng (1)



Mèo quýt ngồi xổm ở góc bàn, lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên kia đang ăn như gió cuốn.
Bộ dạng của đối phương trông thế nào cũng hơi buồn cười ——
Rõ ràng toàn thân tỏa ra khí thế "Cường đại", "Không dễ chọc", "Uy nghiêm", nhưng lúc ăn mì gói lại lộ ra biểu lộ cực kỳ hưởng thụ.
"Ha ha ha, ăn ngon thật, ta cảm thấy lần sau phải nấu thêm một gói nữa mới đủ." Người đàn ông trung niên vừa ăn, vừa nói.
Hắn ta nhanh chóng ăn xong mì, hào hứng cầm lấy thiết bị giả lập, muốn lập tức đăng nhập trò chơi một lần nữa ——
Đột nhiên, biểu lộ trên mặt hắn ta nghiêm lại một chút, trầm giọng nói: "Tại sao lại tới chứ?"
Mèo quýt nhìn theo ánh mắt của người đàn ông trung niên.
Chỉ thấy trên không trung xuất hiện một đường ống sắt thật dài, điểm cuối của đường ống mở toang ra trước mặt hắn ta, hóa thành một cái màn hình.
Trong màn ảnh hiện ra rất nhiều văn tự hình thù kỳ quái.
Người đàn ông trung niên liếc nhìn, rút ra một cái mâm tròn mang theo bên người, bắt đầu tiến hành thao tác với những văn tự kia.
Một hồi lâu sau.
Cây ống sắt kia mới lùi về trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
Người đàn ông trung niên lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tiến triển thuận lợi. . . Hi vọng bọn họ hành động nhanh một chút, như vậy nhiệm vụ của ta cũng sẽ hoàn thành."
Hắn ta nói xong câu đó thì mang cái thiết bị giả lập lên, lại bắt đầu chơi game.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Người đàn ông trung niên chơi đến quên cả trời đất.
Mèo quýt suy nghĩ, sau đó không tiếp tục quan sát nữa.
Nó im hơi lặng tiếng mà đi ra khỏi hang động, lướt đến chỗ ẩn núp ở dãy núi bên ngoài, chui vào một mảnh sương mù khói trắng.
. . .
Trên bờ biển.
Nữ sĩ Tế Vũ nghe Mèo quýt kể lại mọi chuyện, thật lâu sau cũng không thấy lên tiếng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mới nói khẽ: "Con rồng kia đã lấy Thuật Thế Giới Song Song để trợ giúp thế giới Phủ Bụi hoàn thành chuyện kia, đổi lại toàn bộ thế giới Phủ Bụi phải bảo hộ cho hắn ta. . ."
"Meo meo?" Mèo quýt không hiểu mà hỏi.
"—— Hắn đã bị thương, cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi lấy lại sức." Nữ sĩ Tế Vũ nói.
"Meo." Mèo quýt phát ra một tiếng thở dài.
"Đúng vậy, xem ra chúng ta không chỉ không bảo vệ được hắn, hiện tại ngay cả toàn bộ thế giới Phủ Bụi cũng gặp phải một vấn đề rất lớn —— Ta phải lập tức tổ chức một hội nghị Phủ Bụi đã." Nữ sĩ Tế Vũ nói.
Trong miệng nàng liên tục phát ra những câu chú ngữ tối nghĩa.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện vô số quang ảnh sáng tối chập chờn, nhanh chóng tạo dựng nên một bức tranh mỹ lệ hùng vĩ trên bờ biển.
Từng vị Linh xuất hiện ngay trên bức họa.
Mèo quýt tập trung mà nhìn vào bức họa đó, lại chỉ có thể quan sát trong nháy mắt khi những linh kia xuất hiện, chờ nó muốn tiếp tục nhìn rõ ràng cảnh tượng trên đó thì cả bức họa đã trở nên mơ hồ không chịu nổi, căn bản không có cách nào phân biệt ra bất cứ nội dung gì.
"Đây là Bức Tranh Phủ Bụi, chỉ có các chủ nhân chân chính thế giới của Phủ Bụi, mới có thể thấy rõ nội dung của nó mà thôi." Nữ sĩ Tế Vũ vừa cười vừa nói.
Nàng đi vào bên trong bức tranh đó, biến mất khỏi trước mặt Mèo quýt.
Qua tận nửa canh giờ sau.
Nữ sĩ Tế Vũ mới đi ra lần nữa.
Lần này, sau lưng nàng có các Linh đang lơ lửng với số lượng không cách nào đếm hết.
Mỗi một Linh đều hóa thành một phù văn đặc biệt mà quái dị, theo sát đằng sau nàng.
"Cố Thanh Sơn, ngươi mới vừa nói, con rồng kia đã trúng kỹ năng thần bí 'Gặp lại ngươi một lần' của ngươi đúng không?" Nữ sĩ Tế Vũ hỏi.
"Meo." Mèo quýt trả lời.
Một giọng nam hùng hậu vang lên từ trong một phù văn nào đó: "Thuật đó đấy à, ta nhớ là lúc trước ngươi vừa tu tập Tế Vũ không lâu, ta đã tặng cho ngươi đấy."
"Meo meo." Mèo quýt ôm lấy hai châm, cung kính làm ra một động tác vái chào.
"Không cần cảm ơn, sợ rằng lần này ngươi đã giúp chúng ta đại ân." Giọng nam hùng hậu kia lên tiếng.
Nữ sĩ Tế Vũ nói: "Như vậy hiện tại chúng ta cùng đi, mỗi người đều phải ra tay, để tránh con rồng kia phát giác chuyện không đúng."
Các Linh cùng nhau lên tiếng.
"Ngươi cũng cùng đi." Nữ sĩ Tế Vũ ôm lấy Mèo quýt.
Nàng bước một bước vào trong hư không, bước kế tiếp đã tới giữa hang động trong dãy núi.
"Chuyện ẩn nấp của tất cả mọi người cứ giao cho ta."
Tiếng nói của một vị Linh khác vang lên từ trong phù văn.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn đang được nữ sĩ Tế Vũ ôm lấy, nhưng lại không thể nhìn thấy nàng, càng không thấy được những linh sau lưng nàng nữa.
"Chúng ta đi."
Nữ sĩ Tế Vũ trực tiếp đi vào sơn động, đi thẳng tới trước mặt người đàn ông trung niên kia.
Trông hắn ta như không có chút cảm giác nào, vẫn còn đang chơi game giả lập nọ.
Chúng Linh bay ra từ đằng sau nữ sĩ Tế Vũ, vây quanh người đàn ông trung niên ở giữa, bắt đầu phân chia công việc.
"Không gian giao cho ta đến che đậy."
"Thời gian để ta phụ trách ngăn cách."
"Nhân quả và sức mạnh của Thần Bí Trắc thì để ta tới dẫn dắt."
"Ta sẽ giám thị hư không."
"Con đường Tích Tích Tích Tích Tích Tích bên trong hỗn độn để ta xem xét."
"Kết giới đã được mở ra hoàn toàn."
"Ý thức ăn mòn đã hoàn thành."
"Thấy rõ ràng rồi, sức mạnh của 'Gặp lại ngươi một lần' quả thật đã đánh trúng hắn —— hiện tại có thể hỏi hắn một câu hỏi, sau khi hỏi xong hắn sẽ không nhớ được cái gì cả."
"Bắt đầu đi."
Nữ sĩ Tế Vũ nói: "Rất tốt, như vậy để ta hỏi."
Nàng nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên, nói khẽ: "Nhiệm vụ của ngươi là cái gì?"
Chỉ trong phút chốc ——
Tất cả linh đồng loạt ra tay!
Thời không, nhân quả, tất cả các thuật, tất cả các pháp đều rơi vào đình trệ.
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên trở nên hoảng hốt, thầm nói: "Nhiệm vụ của ta à? Nhiệm vụ của ta đương nhiên là tạm thời thay thế cái tên kia, sau đó tìm kiếm và khóa chặt vị trí thật sự của thế giới Phủ Bụi."
Hắn ta vừa nói xong câu đó thì tất cả mọi thứ chung quanh lập tức khôi phục bình thường.
Hết thảy cứ như chưa từng xảy ra vậy.
Người đàn ông trung niên tiếp tục chơi game giả lập của hắn, căn bản không nhớ mình đã nói qua câu ní như thế.
Nữ sĩ Tế Vũ đứng tại chỗ, mở miệng nói: "Người nào có kiến thức rộng rãi nhất trong chúng ta, ngươi xem xét chủng tộc của hắn một cái trước."
Một đạo phù văn bay ra ngoài, dạo vòng quanh người đàn ông trung niên một vòng, lại bay trở về.
"Chủng tộc rất hiếm thấy." Bên trong phù văn truyền đến tiếng nói của một vị Linh.
"Là loài gì?" Nữ sĩ Tế Vũ hỏi.
"—— Kẻ ăn rồng." Vị kia linh đạo.
Hết chương 2666.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2667
Bạn cần đăng nhập để bình luận