Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1619. Kỵ Binh Đánh Trận


Đánh dấu
“Không có linh hồn, như vậy thì phiền toái rồi...”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hán ôm lấy thi thể Vương Tiểu Y, nhanh chóng rút lui trở về.
Chỉ một lát sau hắn đã ra khỏi sương đen.
Tiểu đội vệ binh vẫn ở chỗ cũ chờ đợi tin tức.
Ngoài ra, một vài cao thủ của vương quốc cũng đã tới.
Quan quân nhìn thi thể Vương Tiểu Y, biến sắc nói:
“Sao lại chết người? Tình hình bên trong rốt cuộc như thế nào?”
Cố Thanh Sơn để thi thể Vương Tiểu Y xuống dưới đất, làm động tác chào hỏi theo kiểu quân đội rồi bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.
Chờ hắn nói xong, mọi người rơi vào trầm tư.
Một gã cường giả mặc quân phục cấp tướng lên tiếng:
“Được rồi, chuyện này không phải chuyện mà những vệ binh cửa thành các ngươi có thể ứng phó, lui về bảo vệ cửa thành đi.”
“Rõ!” Các vệ binh đồng thanh.
Cố Thanh Sơn nhìn tướng quân.
Cố Thanh Sơn cảm nhận được khí tức quen thuộc từ trên người đối phương.
Đứa bé kia.
Đứa trẻ bị chiếm đoạt thân thể ấy, sau khi lớn lên có lẽ sẽ là dáng vẻ này.
Không ngờ hắn ta lại được xếp cho một thân phận có quyền thế như vậy.
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt reo lên tiếng báo động.
Một giây kế tiếp, tướng quân liếc mắt ra hiệu với Cố Thanh Sơn rồi đột nhiên lớn tiếng nói:
“Lý Thu Sơn, thằng nhóc ngươi rất thông minh, ứng biến cũng không tệ. Ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm một phó đội trưởng đội bảo vệ cửa thành, hay là làm thân binh của ta?”
Nói xong hắn ta kết nối tâm linh với Cố Thanh Sơn: “Tế Ti, làm thân binh của ta, như vậy chúng ta cùng nhau hành động sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, lớn tiếng nói: “Báo cáo tướng quân, ta muốn làm một phó đội trưởng bảo vệ cửa thành!”
Sắc mặt tướng quân cứng đờ.
“Ngươi như vậy là có ý gì?” Hắn ta truyền âm nói.
“Không có ý gì cả, bên trong sương đen kia quá nguy hiểm, ta không đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Đùa à, thân phận của ngươi là tướng quân, còn ta là binh sĩ, chỉ cần ngươi đứng trước mặt mọi người ra lệnh cho ta làm cái gì thì ta nhất định phải nghe lời ngươi.
Đây là hình tượng điển hình của câu “ngươi là dao, ta là cá”.
Cố Thanh Sơn mặc kệ.
Tướng quân yên lặng một lát.
Ngay trước mặt mọi người, tướng quân cố nặn ra một nụ cười, ha ha nói: “Nhân tài như ngươi mà còn muốn tiếp tục làm lính canh cửa? Lão phu thấy vẫn nên dừng lại đi.”
Hắn nói với đội trưởng đội bảo vệ cửa thành: “Từ giờ trở đi, Lý Thu Sơn sẽ thuộc đội kỵ binh của ta, ngươi có ý kiến gì không?”
“Vâng.” Đội trưởng đội bảo vệ cửa thành nào dám có ý kiến gì, vội đáp lời.
Rồi gã vừa cười vừa vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: “Tướng quân tán thưởng ngươi, làm việc cho tốt, đừng khiến ta mất mặt.”
“Vâng, đại nhân.” Cố Thanh Sơn đành phải đáp lời.
Chủ tướng có lệnh, hắn chỉ là một tên lính quèn giữ cửa thành, căn bản không có cách nào phản đối.
Sau một tiếng đáp lời này của hắn, trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng xuất hiện dòng chữ nhỏ:
[Thân phận của ngài đã thay đổi.]
[Bây giờ ngài là một binh sĩ trong đội kỵ binh của tướng quân.]
[Trong ảo ảnh tận thế này, ngài không thể làm ra hành vi trái thân phận dưới con mắt của chúng sinh bản địa, bằng không ngài sẽ trực tiếp bị ném vào trung tâm tận thế, tiếp nhận sự cắn giết vô tận.]
Cố Thanh Sơn nhìn về phía tướng quân.
Tướng quân cũng nhìn hắn.
Liên kết mong manh giữa hai bên đã trực tiếp bị phá vỡ tan tành trong thời khắc tận thế giáng lâm này.
“Thì ra ngươi định giữ ta lại trong đợt tận thế này.” Cố Thanh Sơn truyền âm.
“Tế Ti à, ngươi nhìn lại ngươi đi, hiện tại ngay cả tỏ thái độ với ta trước mặt mọi người cũng không thể, bởi vì nếu ngươi dám làm như vậy, ngươi sẽ trực tiếp bị ném vào chỗ sâu trong tận thế.”
Khóe miệng tướng quân lộ ra ý cười, tiếp tục nói: “Đây là cơ hội ngàn năm có một, cho nên ta không cần đắn đo gì hết.”
Hắn ta vung binh khí trong tay lên, cao giọng nói: “Đội kỵ binh, chỉnh đốn đội ngũ!”
“Tuân mệnh!” Toàn bộ kỵ binh đáp lời.
Chịu giới hạn thân phận, Cố Thanh Sơn cũng đành lên tiếng theo.
Ngay cả ngựa hắn cũng không có, chỉ có thể tạm thời đứng ở bên rìa đội ngũ.
Tướng quân bắt đầu ra lệnh:
“Tiến lên! Các ngươi đi vào trong sương đen, nhìn thấy bất luận quái vật gì, giết không tha.”
“Còn nữa...”
Tướng quân nhìn Cố Thanh Sơn, chậm rãi mở miệng nói:
“Không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được trở về.”
“Người nào vi phạm, xử theo quân pháp!”

Sương mù bao phủ cả một vùng.
Cả đội ngũ kỵ binh bày ra trận hình phòng ngự, không ngừng chạy nhanh về phía trước.
Cố Thanh Sơn đi ở cuối đội ngũ kỵ binh, chạy chậm suốt dọc đường.
Đành phải chịu thôi, hắn vừa mới được đề bạt, còn chưa kịp sắp xếp trang bị và ngựa cưỡi đã phải tham gia chiến đấu.
Bỗng nhiên, âm thanh của Địa kiếm vang lên:
“Cố Thanh Sơn, chi bằng ngươi nhân cơ hội này rời khỏi đội ngũ.”
Lạc Băng Ly cũng phụ họa theo: “Chúng ta đã nhìn ra, quy tắc của thế giới này ngưng tụ ở trên thân phận mỗi người.”
Sơn Nữ nói tiếp: “Vừa rồi quả thực không thể chống lại quân lệnh, nhưng bây giờ tên tướng quân kia không ở gần đây, mà ngươi thì bị rớt lại phía sau đội ngũ. Hiện tại chỉ cần chạy trốn, thân phận sẽ biến thành ‘đào binh’ chứ không chết.”
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: “Giống như các ngươi nói, quy tắc của thế giới này ngưng tụ trên thân phận của mỗi người, nếu như ta trở thành ‘đào binh’ thì sẽ càng không được thế giới này chào đón, như vậy sẽ càng gần với nguy hiểm hơn. Cho nên ta không thể làm ‘đào binh’ được.”
Lạc Băng Ly chán nản nói: “Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ đi chịu chết như thế này.”
Cố Thanh Sơn nói: “Đến tận lúc này, chúng ta vẫn chưa biết rõ tận thế lần này là gì. Xem trước một chút cũng tốt.”
Đội ngũ kỵ binh đi rất nhanh, khi Cố Thanh Sơn và ba thanh kiếm nói chuyện, cả đội ngũ đã vượt qua chỗ mà hắn đến điều tra trước đó.
Sau khoảng vài chục giây chạy bộ, trước mặt bỗng rộng rãi sáng sủa hơn hẳn, họ đã chạy ra khỏi phạm vi bị sương mù bao phủ.
Cố Thanh Sơn mừng rỡ, đứng phía sau đội ngũ khẽ nhảy một cái, nhón chân lên để nhìn rõ phía trước.
Chỉ thấy phía trước là một vùng hoang vu mênh mông bát ngát.
Từng ngôi mộ dày đặc phủ kín khắp phạm vi mà tầm mắt có thể đạt tới.
Những ngôi mộ có lớn có nhỏ, một vài ngôi mộ gần như còn cao hơn cả tháp chuông của vương thành, mà một ít ngôi mộ nhỏ tầm thường lại không chênh lệch bao nhiêu với mộ của con người.
Lướt qua vùng hoang dã đầy rẫy những ngôi mộ này, ở cuối tầm mắt mọi người là một chiếc thuyền khổng lồ sừng sững.
Lạ thật đấy, ban nãy chiếc thuyền này rơi xuống trên con đường cái cách cửa thành không xa, sao thoáng chốc đã biến vùng đất xung quanh thành nơi hoang vu tiêu điều đầy đá vụn rồi?
Cố Thanh Sơn đang tò mò thì chợt thấy ở khu vực bên ngoài bãi tha ma, một vài điểm trên mặt đất bỗng chảy ra.
Từng bộ xương khô bò lên từ dưới lòng đất.
Chúng nó cầm tấm khiên nứt vỡ và binh khí, từ từ đi về phía đội kỵ binh.
Hai mắt Cố Thanh Sơn coi rụt lại.
Bộ xương khô...
Quái vật cấp thấp như vậy mà cũng muốn chống lại một đội kỵ binh được trang bị vũ khí đàng hoàng nghiêm chỉnh?
Lúc này đội trưởng đội kỵ binh ở phía trước đội ngũ xoay người, nhìn hắn một chút.
Đáng tiếc hắn không có ngựa, cũng không có binh khí chiến đấu, chỉ có một đôi găng tay.
Đội trưởng đội kỵ binh nói: “Này... Lý Thu Sơn, ngươi không cần phải lên, đến cả ngựa cưỡi ngươi cũng không có!”
“À, vâng! Trưởng quan!” Cố Thanh Sơn cuống quýt đáp.
Các kỵ binh phát ra tiếng cười thiện ý.
“Người mới, trở về luyện tập rồi lại ra chiến trường!” Có người cao giọng nói lớn.
“Đều im lặng!”
Chỉ nghe đội trưởng đội kỵ binh cao giọng nói: “Chuẩn bị, biến hóa trận hình, nghênh địch!”
Toàn bộ đội ngũ kỵ binh từ trận hình phòng ngự biến thành trận hình công kích.
Tất cả ngựa cưỡi cũng bắt đầu từ từ tăng tốc, chuẩn bị tấn công.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía trước.
Chỉ thấy các binh sĩ giơ những binh khí cán dài lên.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...
Chỉ trong vài hơi thở, đội kỵ binh phía trước đã hoàn toàn tăng nhanh tốc độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận