Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1811. Bốn Tà Thần (1)


Đánh dấu
Bí mật quá lớn, quá tinh vi, nó đã được tính toán và thiết kế trong vô số năm tháng, hiện tại đang chầm chậm hoàn thành.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn giật mình.
Trong phạm vi thần niệm của hắn, có vô số ác quỷ tìm kiếm mọi nơi, từ không trung tới mặt đất.
Bọn chúng đang dần dần đi tới gần phi thuyền.
Giọng nói của Sơn Nữ vang lên: "Công tử, đám ác quỷ sắp tìm tới nơi này rồi, ta có nên biến thành Trần Ngũ hay không?"
Cố Thanh Sơn hơi do dự.
Ngay từ đầu, hắn chuẩn bị cứu Lâm xong rồi sẽ giấu trong phi thuyền, sau đó tìm cơ hội chạy trốn khỏi nơi đây trước khi tới phủ Quỷ chủ Mệnh Chướng.
Lâm đã được cứu, nhưng cô ấy lại nói cho mình một bí mật vô cùng lớn.
Làm sao bây giờ?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ nhanh chóng.
"Được rồi, thân phận này không thể dùng được nữa." Hắn lắc đầu, nói.
"Tại sao? Công tử có thể đóng giả làm Tiết Nô, mà ta lại có thể đóng giả làm Trần Ngũ mà." Sơn Nữ hỏi lại.
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì thân phận của Tiết Nô khá cao, khi hắn ta chết đi, người của phủ Quỷ chủ chắc chắn sẽ biết được. Chúng ta phải đi thôi."
"Vậy chúng ta đi đâu?" Sơn Nữ hỏi.
"Ta thử trước đã." Cố Thanh Sơn nói.
Vào lúc này, sương mù trắng dâng lên, bao phủ hoàn toàn cơ thể của hắn vào bên trong, sau đó lại tản đi.
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tiếp xuất hiện:
[Pháp thuật Thế Giới: 'Sương Mù Giáng Lâm' của ngài bị hạn chế bởi quy tắc trong thế giới tuần hoàn khép kín, bị quy tắc ngăn cản.]
[Ngài không thể rời khỏi thế giới hiện tại, trở về đường hầm thế giới.]
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Thực sự là thế giới tuần hoàn khép kín, ta cũng không có cách rời khỏi."
Vào lúc này, từ bên ngoài truyền tới giọng nói của đám ác quỷ:
"Đây là phi thuyền của phủ Quỷ chủ Mệnh Chướng."
"Người của bọn họ ở đâu?"
"Có vẻ như cũng đang tham dự việc tìm kiếm."
"Trên phi thuyền còn người nào không?"
"Tới xem thử là biết."
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, sương mù trắng bốc lên bao phủ toàn thân.
Hắn biến mất khỏi nơi này.
...
Tại vị trí khá sâu trong quặng mỏ.
Trên một đường hầm khá vắng vẻ.
Sương trắng tản ra, Cố Thanh Sơn xuất hiện.
Ngoài hầm mỏ truyền đến mùi máu tươi nồng nặc lúc có lúc không.
Hôm nay hầm mỏ phát hiện Vân Văn Tiên Ngọc, các mỏ tu lập tức bạo loạn, sau đó Tiết Nô đến đây trấn áp, giết chết quản sự và hai gã đội trưởng, đưa Trần Ngũ rời đi, rồi truyền lệnh cho quản sự mới giết chết hai tên đội trưởng còn lại, sau đó giết sạch tòan bộ mỏ tu bị thương.
Sau khi giết nhiều người như vậy, cả một ngày trôi qua trong cảnh hối hả chen lấn, rốt cuộc ngày cũng hóa tối.
Hôm nay đương nhiên không thích hợp khai thác mỏ, quản sự mới lập uy xong xuôi, hài lòng tuyên bố nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục trở lại công việc.
Cố Thanh Sơn thu bớt khí tức, nấp ở chỗ sâu trong hầm mỏ.
Hắn không làm gì cả, chỉ yên lặng chờ đợi.
Đợi thời gian trôi dần.
Rốt cuộc.
Trời tối.
Cố Thanh Sơn lấy đồng hồ ra nhìn.
Kim đồng hồ nhích từng chút về phía biểu tượng cánh tiên sứ, chỉ về phía đường hầm tối tăm.
“Leng keng!”
Đồng hồ phát ra một âm thanh trong trẻo.
Trong hư không lập tức hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Chú ý: thời gian hiện tại có thể phát động Máy Kết Nối Thế Giới Dạng Phi Dung Hợp, đi đến đường hầm đen tối.]
[Trả một vạn điểm hồn lực, ngài có thể trực tiếp di chuyển tới đường hầm đen tối.]
[Xin chú ý, một khi ngài được di chuyển đến đường hầm đen tối thì tạm thời không thể trở về thế giới Ác Quỷ, cho đến khi thời gian trôi qua, kim đồng hồ chỉ đến vạch Ác Quỷ.]
[Ngài có muốn chi trả hay không?]
“Chi trả.”
Gió vô hình lượn lờ trên tay Cố Thanh Sơn, nhẹ nhàng truyền vào chiếc đồng hồ bỏ túi.
“Leng keng leng keng leng keng!”
Đồng hồ phát ra âm thanh vang dội.
Chỉ một thoáng, thế giới hoàn toàn biến mất.
Bóng tối vô tận chồng chéo lên hầm mỏ, các loại cảnh tượng thế giới tận thế đều xuất hiện.
Cố Thanh Sơn lùi về sau một bước, đi vào trong cảnh tượng.
Thế giới Ác Quỷ lập tức cách xa hắn.
Cảnh tượng xung quanh dần dần rõ ràng, biến thành đường dài sâu thẳm.
Cố Thanh Sơn nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trước một vực sâu, sân phơi xương trắng trước đây đã hoàn toàn biến mất,
Được lắm, vòng một vòng quanh thế giới Ác Quỷ, giờ lại trở về.
“Mình nhớ trước đây khi mình và Tiểu Tăng đứng trước một ngã ba đường, mình chọn bên trái. Thật ra còn có hai con đường, một con đường dẫn xuống phía dưới, một con đường đi về phía trước.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Nếu mình đã đi hết con đường bên trái, bây giờ chi bằng lui về, thử đi về những hướng khác xem sao.
Trước lúc đó...
Cố Thanh Sơn tiện tay sờ một cái, lấy từ trong lòng ra một pho tượng gà trống màu sắc sặc sỡ.
Thời điểm thế này, cho dù chỉ có một chút tin tức cũng cực kỳ hữu dụng.
Cố Thanh Sơn đưa tay kéo mào gà.
Gà trống lập tức sống lại.
“Ồ, ngươi còn sống?” Gà trống cảnh giác quan sát bốn phía, hỏi.
“Còn sống, nhưng ở đây quá nhiều bí ẩn, ta cần một chút tin tức.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trong tay ngươi đang cầm vật gì? Đưa ta xem.” Gà trống cảm thấy hứng thú hỏi.
Cố Thanh Sơn đưa đồng hồ cho nó.
Gà trống thật ra là một công năng của Giao diện Chiến Thần: “Chiến Thần Tình Báo”, cho nên Cố Thanh Sơn mới không hề do dự mà đưa cho nó.
Gà trống nhận lấy đồng hồ, hí hoáy một phen rồi mới nói: “Kỳ lạ, trong truyền thuyết, vốn là có mười hai vạch... Ai đã che giấu hết thảy?”
“Ngươi biết vật này?” Cố Thanh Sơn vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, năm đó Người chờ đợi vì để tránh né tận thế mà trốn vào cánh cửa thế giới, gặp được chủ nhân của thứ đồ chơi này...” Gà trống nói.
Cố Thanh Sơn nghiêng tai lắng nghe, đợi nửa ngày mà gà trống cũng không nói tiếp.
“Sau đó thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ánh mắt gà trống thẳng tắp, mỏ ngậm chặt, toàn thân bất động, giống như không hề nghe được lời hắn nói.
“Này, ngươi làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn không nhịn nổi nữa, hỏi.
Gà trống nhỏ giọng nói: “Chớ quấy rầy, như này gọi là đang ngây người.”
“Sao ngươi lại muốn ngây người?” Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi.
“Dạo này ta đang đọc bộ truyện dài kỳ ra từng tập. Cái kiểu đang nói đến một nửa thì ngừng mà không nói tiếp như này, lại còn phải khắc khoải chờ đợi chương mới từng ngày... Nhìn cái vẻ mặt chẳng ra sao của ngươi mà xem, ha ha ha ha ha!”
Gà trống đột nhiên sống lại, đưa cánh ôm bụng cười sặc sụa, cười không ngừng, liên tục lắc đầu.
“...” Cố Thanh Sơn yên lặng nhìn gà trống, trong lòng thầm nghĩ lần sau triệu hoán nó ra nhất định phải cho nó thấy mình nấu gà thế nào.
Thế nhưng bây giờ còn cần đến nó, bằng không mình sẽ chẳng biết được năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau này nhất định phải xử đẹp nó!
Cố Thanh Sơn âm thầm hạ lời thề.
“Gà huynh, sự ngắt đoạn của ngươi đúng là không tệ. Đây là chút lòng thành, ngươi cầm trước đi.”
Cố Thanh Sơn đưa ra hai vạn hồn lực.
Gà trống có được hồn lực, tinh thần hăng hái lên.
“À... Là thế này, đồng hồ của ngươi đến từ bốn quái vật cường đại trong hư không. Chúng nó là thủ lĩnh của toàn bộ quái vật hư không, được gọi là bốn Tà Thần trong hư không.”
“Sao lại gọi là Tà Thần?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Gà trống nói: “Lúc Người chờ đợi trốn vào cánh cửa thế giới, bốn vị Tà Thần đã phát hiện ngay lập tức, sau đó chúng nó còn phát hiều hầu hết các Người chờ đợi đều bị trọng thương.”
“Bốn quái vật này sợ đến lúc các Người chờ đợi hồi phục lại như cũ sẽ cướp đoạt quyền thống trị hư không, cho nên mới thừa dịp các Người chờ đợi thương thế nghiêm trọng mà ăn hết mấy kẻ.”
“Điều này khiến cho hai đại trận doanh Trật Tự và Hỗn Loạn đồng thời phẫn nộ.”
“Bốn Người chờ đợi đồng loạt ra tay, đại chiến với bốn quái vật suốt mấy ngày, cuối cùng đánh bại chúng nó, cướp đoạt quyền thống trị trong dòng chảy hư không hỗn loạn.”
“Như ngươi biết, bốn Người chờ đợi mạnh nhất này, sau này được tôn xưng là Chính Thần hư không, đó là Địa, Thủy, Hỏa, Phong.”
“Bắt đầu từ đó, bốn quái vật hư không bị đánh bại, chạy trối chết, cuối cùng chẳng biết đi đâu.”
“Thứ đồ chơi trên tay ngươi là đồ chơi của bốn Tà Thần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận