Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1525. Không Ai Sống Sót


Đánh dấu
Dạ Như Hi đã nhanh chóng xông vào bên trong, nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm vị trí trốn thích hợp.
“Tôi nhớ ra rồi, cái thư viện này không có tầng hầm!” Dạ Như Hi lớn tiếng nói.
Một chớp mắt tiếp theo.
Toàn bộ nóc nhà của thư viện bị xốc lên.
Sáu tên lửa hạt nhân chiến thuật đồng loạt phát nổ, tạo thành một làn sóng xung kích không gì sánh được.
Nếu như nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện, toàn bộ thành bố đã bị xóa sạch hoàn toàn trên bản đồ.
Mặc dù thư viện kiên cố nhưng trước sức mạnh như vậy cũng chỉ có thể bị hủy diệt hoàn toàn.
“Thật không ngờ, cuối cùng ta phải chết ở trong thành phố này.”
Dạ Như Hi cười nói một cách thê lương.
Ánh sáng chói lóa từ trên trời rơi xuống.
Sau đó là nhiệt độ cao.
Nhiệt độ đã đạt tới hàng trăm triệu độ C, vượt quá sức tưởng tượng của con người. Trong nháy mắt, nó làm bốc hơi toàn bộ chất lỏng thành khí.
Toàn bộ sinh linh đều tan rã hoàn toàn.
Không khí bị ion hóa ở nhiệt độ cao, các mạch xung điện từ vô tận bắn ra ngoài, tựa như những tia sáng xanh rời rạc trong nháy mắt xẹt tới chân trời.
Sáu quả tên lửa hạt nhân đánh vào trong thành phố đã phá hủy hi vọng sống sót của toàn bộ sinh linh.
Ngay cả những quân nhân và dân chúng trốn bên trong cái hố kia cũng bị hòa tan hoàn toàn, bốc hơi trong nhiệt độ cao, đến cả hài cốt cũng không còn.
Hủy diệt, hủy diệt, hủy diệt.
Những tiếng nổ ầm ầm to lớn đã lấn át toàn bộ những âm thanh khác, theo sự chấn động của hạt nhân nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi.
Thế giới hoàn toàn rơi vào trạng thái đổ nát.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Rốt cuộc.
Mọi thứ cũng dần dần lắng lại.
Đây chỉ là một hiện tưởng giả tạo tạm thời. Trên bầu trời cao có một dám mây đen dâng lên, cuối cùng sẽ từ từ bay xuống theo thời gian, bao trùm lên toàn bộ mặt đất, biến nơi này thành một vùng đất chết.
Ngay cả phế tích cũng không còn tồn tại.
Bao gồm cả bọn người Cố Thanh Sươn, cả tòa nhà thư viện kia, trong thành phố đã không còn kiến trúc nào tồn tại.
Mặt đất khô cạn, đất chết kéo dài trăm dặm.
Không có vật sống.
Bịch! Bịch! Bịch!
Vượn Ma hai đầu bốn tay và một vài quái vật tận thế cường đại khác bắt đầu ra nhập.
Bọn chúng phi như bay trên mặt đất nóng bỏng, tìm kiếm tung tích của mục tiêu ở khắp nơi.
“Trong tình huống này, hạt giống Hỗn Loạn kia chắc không thể sống sót.” Vượn Ma phán đoán.
Sau lưng nó là một bầy sói trên thân có ngọn lửa âm thầm thiêu đốt.
“Đúng vậy.” Lang Vương nói: “Bằng trực giác mẫn cảm với xác thịt của ta mà cũng không phát hiện ra bất kỳ một vật sống nào.”
Vượn Ma nói: “Ta thật không hiểu, tại sao loài người lại đối xử độc ác với đồng loại của mình như vậy… Có điều, đây chính là điều chúng ta cần.”
Lang Vương suy nghĩ một lát, nói: “Những người gia tải Trật Tự kia chắc chắn cũng quan tâm tới kết quả lần này, nhưng bọn chúng không thể vào nơi này sâu như chúng ta, e là còn cần một thời gian dài.”
“Cho nên, đây chính là cơ hội cho chúng ta khởi xướng một đợt hủy diệt mới.” Vượn Ma nói.
Nó xoay người, mang theo bộ hạ của nó đi ra ngoài thành phố.
Những quái vật tận thế khác vẫn đang tìm kiếm, nhưng không cần nghĩ cũng biết, toàn bộ quá trình tìm kiếm sẽ nhanh chóng kết thúc.
Nơi này đã không còn loài người.
Hiện tại là thời cơ tốt nhất.
Thừa dịp sự chú ý của nhân loại còn đang tập trung tại thành phố bị san bằng này, nhóm quái vật tận thế muốn đi tới những thành phố khác để khởi xướng tấn công, tiếp tục gây ra sự diệt vong và tận thế.
Nhân loại cứ tự mâu thuẫn với nhau như vậy, thì chúng nên bị pháp tắc tự nhiên đào thải, nên bị hủy diệt hoàn toàn.
Sau khi Vượn Ma hai đầu bốn tay rời đi.
Không bao lâu sau.
Lang Vương cũng mang theo bộ hạ của nó rời đi.
Quái vật tận thế rời khỏi thành phố càng ngày càng nhiều.
Bọn chúng kêu gọi bạn bè, tiến về những thành phố lân cận khác.
Bên trong con sông lớn ở biên giới thành phố.
Cho dù cách trung tâm thành phố khá xa, nhưng hướng chảy và xu thế của con sông lớn rộng mấy ngàn mét này cũng bị vụ nổ hạt nhân làm cho biến đổi.
Sông lớn dần dần khôi phục lại sự yên ả.
Những con quái vật sống dưới nước vẫn luôn chiếm cứ lấy dòng sông này cũng bắt đầu xuôi theo dòng sông, di chuyển về một thành phố khác.
Trong nước sông, vô số những thi thể của sinh vật dưới nước bình thường đang trôi nổi trên mặt sông, nếu di chuyển theo những thi thể này là có thể giúp cho bọn chúng che giấu hành tung.
Nước sông im ắng.
Chỉ có bên trong lớp bùn đục ngầu dưới đáy sông là có vài động tĩnh rất nhỏ.
Một con rắn lớn dài vài trăm mét đang trốn sâu dưới bùn cát, không động đậy.
Nó, là quái vật tận thế.
Nó, là Xà Vương.
...
Hãy để thời gian quay ngược trở lại
Trong nháy mắt, nóc nhà thư viện bị xốc lên.
“Đừng nhúc nhích!"
Cố Thanh Sơn truyền âm nói với ba người khác.
Thân hình của hắn đột nhiên biến đổi, hóa thành một con rắn khổng lồ, há miệng hút ba người kia vào bên trong.
Con rắn này dài tới vài trăm mét, trong nháy mắt đã bay ra khỏi thư viện qua phần mái bị thổi trống không.
Trên bầu trời, cảnh tượng phát nổ của sáu tên lửa hạt nhân chiếu vào trong đôi mắt của Rắn Khổng Lồ.
Bọn chúng giống như sáu ngôi sao mãi mãi tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ hừng hực vậy.
Ánh sáng trắng xóa từ trên bầu trời khuếch tán đi tám phương bốn hướng, biến toàn bộ thế giới thành một màu trắng xóa.
Ở trong tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có suy nhất một màu trắng.
Sóng xung kích chuẩn bị tới gần…
Chỉ trong một chớp mắt nữa thôi, sóng xung kích được hình thành từ sáu quả tên lửa hạt nhân đồng thời phát nổ sẽ ập tới, hủy diệt toàn bộ mặt đất.
Mặc dù Rắn Khổng Lồ không sợ tên lửa hạt nhân, nhưng uy lực của sóng xung kích quá lớn, sẽ gây trở ngại rất nhiều cho hành động của nó.
Khè!
Trong khoảnh khắc ấy.
Rắn Khổng Lồ thả thần niệm ra, thân hình đột nhiên vọt về phía trước.
Khi ánh sáng trắng xóa bao trùm toàn bầu trời thì nó cũng đã biến mất theo.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
Với thân hình khổng lồ của nó, khi thi triển thần kỹ này thì đã trực tiếp xuyên qua khoảng cách dài dằng dặc, đi thẳng tới bờ sông lớn.
Bên trên mặt sông có rất nhiều quái vật tận thế đang nhắm nghiền hai mắt lại.
Tuy ánh sáng phóng xạ không thể giết chết được bọn chúng nhưng vẫn có thể làm lóa mắt bọn chúng.
Cùng với luồng ánh sáng đang khuếch tán, nước sông bỗng tách ra, để lộ ra một con đường đất ở phía dưới.
Rắn Khổng Lồ lập tức nhào vào đó.
Nước sông khép lại sau lưng nó.
Những chuyện này nói ra thì rất dài nhưng thật ra chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Một chớp mắt tiếp theo, ánh sáng mạnh mẽ từ từ biến mất.
Thế giới trở nên rõ ràng hơn.
Sóng xung kích của sáu quả tên lửa hạt nhân bắt đầu bùng phát ra, quét sạch toàn bộ thành phố.
Bọn quái vật mở mắt ra, im lặng ngắm nhìn thành phố rơi vào hủy diệt.
Mọi chuyện đã kết thúc.
Bọn quái vật tìm kiếm hạt giống Hỗn Loạn trong thành phố bị hủy diệt.
Sau đó, bọn chúng tiến quân tới một thành phố khác.
Vạn vật đều bị hủy diệt.
Chỉ có Rắn Khổng Lồ giấu mình bên trong bùn cát ở dưới đáy sông, lẳng lặng ẩn nấp.
Khi bọn toàn bộ quái vật trong nước cũng xuôi dòng bỏ đi, thì lúc này Rắn Khổng Lồ mới từ từ di động.
Nó đi về phía ngược lại.
Nó bắt đầu đi ngược dòng nước, tìm kiếm một thành phố khác ở thượng du.
Dựa theo lời nói của Dạ Như Hi, đó là một thành phố đã bị tận thế phá hủy.
Rắn Khổng Lồ nhanh chóng trườn đi dưới đáy sông. Dọc đường đi, tất cả nước sông đều nhường đường cho nó, bảo đảm thông suốt không có trở ngại gì.
Hiện tại, quái vật tận thế đã rút đi.
Trật Tự đã bị Cố Thanh Sơn đá đi, tạm thời không cách nào biết được Dạ Như Hi sống chết thế nào.
Vì bức xạ hạt nhân và mạch điện từ cho nên trong thời gian ngắn con người cũng không thể biết được kết quả cuối cùng.
Vì vậy, đây mới là lúc tốt nhất để thoát khỏi hiện trường.
Một tiếng sau.
Bốn người đứng dưới một bóng cây cạnh bờ sông, chỉnh đốn lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận