Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3141. "Thì ra là khách quý tới tham quan..."



Thời gian dần trôi qua.
Khoảng mười phút sau.
Hư không tách ra, một người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn, thân hình khôi ngô, phong độ ngất trời, cực kỳ đẹp trai lại còn rất bình dị gần gũi rơi xuống ván gỗ.
"Ha ha, ngươi có biết là... hả?"
Người đàn ông này đang định nói tiếp thì bỗng ngậm miệng lại.
Trên ván gỗ, trừ hắn ta ra, không còn ai khác cả.
Cố Thanh Sơn...
Đã không biết đi đâu rồi.
Người đàn ông này rất không hiểu, hết nhìn đông tới nhìn tây để tìm kiếm.
Biển cả mênh mông.
Trên biển cả mênh mông màu đỏ máu là một bầu trời thuần trắng, thêm vài màu sắc âm u tiêu điều.
Trong toàn bộ thế giới này, không có bất cứ vật sống nào tồn tại.
Cơ bản là không tìm ra được tung tích của Cố Thanh Sơn.
"Không thể nào... rõ ràng hắn chỉ có thể ở lại Huyết Hải, tạm thời không thể trở về thế giới hiện thực mà..."
Người đàn ông này lấy một cái bàn phím ra, dùng hai tay gõ như bay trên bàn phím.
Trong màn ảnh hư ảo, lập tức hiện lên từng chữ nhỏ:
"Ngươi kích hoạt kỹ năng quan sát: Quan sát lịch sử."
"Địa điểm: Thế giới hiện thực."
"Sự kiện: Những sự kiện có liên quan tới Cố Thanh Sơn."
"...Truyền tống."
Sau khi kết thúc, người đàn ông này biến mất trong Huyết Hải.
...
Thế giới ẩn.
Trường nữ sinh trung học phổ thông quốc lập.
Phía sau núi.
Từng luồng pháp thuật lóe lên những dải sáng màu đẹp mắt.
Tiếng nổ vang liên tục không ngớt.
Hai bóng người đang lóe lên giữa rừng núi, đang chạy trốn với tốc độ cực nhanh.
Một bóng người nói:
"Này, có vẻ như ngươi rất yếu chứ, có thể tự vệ không?"
Một bóng người khác bỗng dưng đứng lại.
Giọng nói của Trương Anh Hào vang lên: "Đừng coi thường người khác... Khi chiến đấu ở trong hư không, cơ bản là ta không thể phát huy toàn bộ thực lực mà thôi."
"Như vậy à..." Quạ rút kiếm ra: "Vậy ngươi hãy tự bảo vệ chính mình đi, ta muốn phản công."
"Chờ đã." Trương Anh Hào nói.
"Làm sao?" Quạ hỏi.
"Chúng ta chỉ là tới tìm Địa kiếm, thế mà ngươi lại định giết những cô gái kia sao?" Trương Anh Hào hỏi.
"Ta cũng không phải ác ma... ta chỉ muốn mấy cô gái này tạm dừng tấn công, cũng nghe chúng ta giải thích mà thôi." Quạ nói.
Hắn ta bay lên, kiếm trong tay bỗng dưng đâm ra mấy trăm lần, phá hủy mấy chục pháp thuật đang bắn tới.
Giữa không trung, những nữ giáo viên của trường đều sững sờ.
Chỉ dùng thực lực của một người, lại có thể phá hủy hết những đòn tấn công của mọi người rồi sao.
Người này rất mạnh!
Quạ nhẹ nhàng thu kiếm, nở một nụ cười mê người, nhìn về những cô gái trên bầu trời rồi nói: "Các vị, các người đang hiểu lầm, thực ra chúng ta cũng không phải kẻ háo sắc gì."
Các cô gái nhìn nhau.
"Thật chứ?" Cô gái cầm đầu quát hỏi.
"Ta sẽ không lừa gạt các người, chúng ta cũng không phải kẻ háo sắc rình coi cái gì cả." Quạ nói với giọng chân thành.
Trương Anh Hào cũng gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta tới đây là muốn tìm một vật."
Cô gái cầm đầu quay đầu nhìn lại.
Một người phụ nữ mặc trang phục giáo viên cũng hiểu ý, bay tới rồi hừ nhẹ, nói: "Là thật hay giả, chỉ cần thử là biết thôi."
Người phụ nữ này ném một thứ dài, thô, màu đen nhánh.
Quạ đưa tay đón lấy.
Vật này vừa cầm vào thấy lạnh buốt, thế nhưng khi tiếp xúc với da thịt thì nó bỗng trở nên nóng rực lên.
Đây là một cái microphone.
Người phụ nữ xinh đẹp kia nói: "Đây là năng lực siêu phàm của ta: Micro thành thật, bất cứ người nào cầm lấy nó, ngay lập tức nói ra lời thật lòng, tuyệt đối không thể nói dối."
Quạ và Trương Anh Hào đều bình tĩnh lại, cùng nhau cười rồi nói: "Thì ra là thế."
"Các ngươi dám trả lời câu hỏi của ta sao?" Người phụ nữ kia hỏi.
"Có gì không dám chứ? Chúng ta tới đây chỉ tìm lại một thứ thôi mà." Trương Anh Hào nói.
"Tốt..."
Cô ta thấy hai người đều bình tĩnh như thế thì không khỏi gật đầu, hỏi:
"Nói cho ta biết... hiện tại ngươi đang nghĩ gì trong lòng?"
Quạ nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt thì bật thốt lên: "Mỹ nhân, có thể cùng ta cộng độ lương tiêu (Tình một đêm đó) sao?"
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Ầm...
Trên người các mỹ nữ đều tản ra khí tức lạnh lẽo.
"Suy nghĩ bẩn thỉu như vậy... còn nói các ngươi không phải kẻ háo sắc sao?" Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Trương Anh Hào vội vàng cướp lấy microphone, nói lớn: "Chờ đã! Hắn ta chính là tộc Phi Điểu... cũng là chủng tộc háo sắc nhất... cơ bản là vấn đề mà ngươi hỏi là sai lầm! Ngươi cần phải hỏi vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây!"
Cô gái cầm đâu kia cản lại người phụ nữ xinh đẹp khi trước lại, trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở nơi này?"
Trương Anh Hào nói vào microphone: "Ta đang tìm kiếm một đồ vật, nó đang được ẩn giấu trong trường học của các ngươi."
"Ồ? Giấu ở nơi nào?" Cô gái này hỏi tiếp.
"Phòng thay đồ nữ." Trương Anh Hào bật thốt lên.
Không khí lại yên tĩnh một lần nữa.
Một thứ gọi là "sát khí" từ trên người các cô gái xuất hiện, điên cuồng tản ra.
Cô gái cầm đầu nói với giọng lạnh như băng:
"Rất tốt, ta còn tưởng các ngươi bị oan ức gì, xem ra các ngươi chỉ muốn châm chọc chúng ta... các chị em, xử lý hai tên hạ lưu bại hoại này!"
"Rõ!"
Các cô gái cùng ra tay.
"Chờ đã, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi!" Trương Anh Hào vội vàng xua tay nói.
Vô số pháp thuật lại che kín bầu trời.
Uy lực của những pháp thuật kia đâu chỉ lớn gấp đôi... nhìn kiểu này thực sự là muốn giết chết hai người này mà.
Quạ thấy tình hình không ổn liền quay người chạy trốn.
Trương Anh Hào cũng không nghĩ nhiều, vội vứt micro xuống rồi cũng chạy trốn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên.
...
Cùng lúc đó.
Cổng trường trung học phổ thông.
Một bóng người cao gầy mà đầy đặn cũng xuất hiện.
Cô gái này có một mái tóc cắt ngắn, ánh mắt thì như ánh sao trong đêm lạnh, thế nhưng dưới sự hỗ trợ của đôi mi thanh tú thì lại làm cho người khác cảm thấy rất quyến rũ.
Cô gái này im lặng lắng nghe tiếng vang từ trong trường học truyền tới, tới tận khi tiếng vang lại tiếp tục vang lên.
"Hai tên đần độn..."
Nàng thở dài, từng bước một bước vào trong trường học.
Bỗng nhiên.
Có hai nữ giáo viên xuất hiện tại cổng trường.
Hai người này ngăn cản cô gái kia lại, nói: "Trường học chúng ta đang có một vài chuyện cần giải quyết, tạm thời không thể cho bất cứ người nào đi vào."
Cô gái kia dừng lại, tiện tay ném tới một tấm thẻ.
Một nữ giáo viên đón tấm thẻ rồi quan sát, nhíu mày nói: "Thì ra là khách quý tới tham quan..."
Hết chương 3141.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3142
Bạn cần đăng nhập để bình luận