Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2019. Lực Lượng Của Tận Thế (2)


Đánh dấu
Reneedol dựa theo ký ức của Thẩm Ương nên biết người này là ai, cũng hỏi với vẻ khó hiểu: "Đại sư huynh, sư phụ đang đi tham dự buổi tiệc của thần linh cơ mà?"
Đúng vậy, người trước mặt này chính là đại đệ tử của Cung chủ, kiếm tu Triệu Khoan.
Triệu Khoan nói: "Ta cũng không rõ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó, sư phụ bảo chúng ta phải khẩn trương tập trung."
"Được." Reneedol nói.
Nàng đi theo Triệu Khoan ra ngoài động phủ, cùng bay về phía ngọn núi cao nhất của Hoang Vân Thiên Cung.
Trong khi bay, Reneedol quan sát toàn cảnh nơi này từ trên không.
Cả dãy núi này đều có những luồng sáng dịu nhẹ, các tu sĩ đều cưỡi mây đạp gió bay đi, sắc mặt đều lộ vẻ hưng phấn và yên tâm.
Thời gian này là cuối năm.
Tất cả mọi người có thể tạm dừng việc tu luyện, tụ tập cùng một nơi mà ăn tết.
Cũng vào thời điểm này, các thần linh sẽ tổ chức một buổi tiệc cực lớn, mời tất cả những người tu hành xuất sắc nhất tới dự tiệc.
Reneedol lại nhìn về phương xa.
Trên mặt đất, đèn đuốc sáng rực, người ở dày đặc.
Reneedol cũng thấy được một vài phường thị rất náo nhiệt ở phía ngoài của dãy núi.
Trên bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có một vài luồng sáng xẹt qua.
Đó là phi thuyền.
Trừ những thứ đó ra, còn có rất nhiều lâu thuyền khổng lồ với đèn đuốc được thắp sáng trưng.
Rất nhiều tu sĩ đều tụ tập trên đó, uống linh tửu, ăn tiên thực, thưởng thức ca múa, cùng ngồi đàm đạo và so đấu pháp thuật.
Nơi nào cũng đều thấy được cảnh tượng nam nữ sóng vai đi dạo, hoặc một đám người bay lên đám mây, chơi đùa đuổi bắt.
Thật sự là một cảnh tượng náo nhiệt mà!
Reneedol mỉm cười.
Nếu như những thứ này đều bị mình hủy diệt, như vậy thì mình sẽ có được lực lượng mạnh mẽ hơn nhiều!
Cuối cùng thì mình cũng không cần sợ hãi lần thử thách này hay vấn đề sống chết của bản thân nữa.
Thật sự là thoải mái mà.
Trên đỉnh núi.
Trong cung điện.
Nơi này là nơi Cung chủ Thiên Cung ở lại.
Trước cổng đã có một tu sĩ cầm đao ngắn đứng chờ bọn họ từ trước.
Nhị sư huynh, thuật pháp sư, Hoàng Chiến.
"Đại sư huynh, tam sư đệ, hai người đã tới rồi." Hoàng Chiến chào hỏi.
"Ừ." Reneedol đáp.
"Chúng ta cùng nhau đi vào đi, sư phụ đang đợi chúng ta." Triệu Khoan nói.
Ba người đẩy cửa đi vào.
Bên trong đại điện, một tu sĩ mặc trường bào màu đen, tóc dài màu trắng chắp tay sau lưng, quay lưng về phía ba người.
Một thanh kiếm với phong cách cổ điển, không có hoa văn trang trí đang trôi nổi trước mặt người này.
Địa kiếm!
Nó chính là Địa kiếm!
"Sư phụ!" Ba đệ tử cùng một chỗ hành lễ.
Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung thở dài, hình như ẩn chứa sự đau khổ, thế nhưng vẫn chưa nói chuyện.
Ba đệ tử cùng nhìn nhau.
Đại sư huynh Triệu Khoan không nhịn được mà hỏi: "Sư phụ, đáng lẽ ngài đang đi dự tiệc chứ? Tại sao lại trở về nhanh như vậy? Với lại tại sao ngài lại thở dài?"
Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung chỉ vào thanh Địa kiếm đang lơ lửng trước mặt rồi nói: "Nó bị thương."
Triệu Khoan giật mình, nói: "Thanh kiếm này là thần binh được sư phụ tiêu hao cực kỳ nhiều tài nguyên, lại mời chín vị tôn giả luyện khí của Thiên Giới, rèn luyện chín chín tám mốt ngày mới hoàn thành, kẻ nào có thể làm nó bị thương chứ?"
Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung lắc đầu, rồi giải thích nguyên nhân.
"Triệu Khoan, Hoàng Chiến, Thẩm Ương, mấy người các con chính là đệ tử thân truyền của ta, hiện tại ta ra lệnh cho ba người các con lập tức rời khỏi Hoang Vân Thiên Cung, xuống hạ giới mai danh ẩn tích, giữ gìn hạt giống truyền thừa của Thiên Cung chúng ta."
"Các con hãy đi ngay trong tối nay đi."
Ba đệ tử lập tức luống cuống.
"Sư phụ, thần linh sẽ không tới mức..."
"Tại sao lại như vậy!"
"Chỉ là một trận tỉ võ mà thôi, tại sao môn phái của chúng ta sẽ bị..."
Mấy người họ liên tục an ủi sư phụ mình.
Cung chủ quát: "Tất cả hãy yên tĩnh!"
Ba người lập tức yên lặng lại.
Cung chủ nói: "Triệu Khoan!"
"Có đệ tử!" Triệu Khoan quỳ xuống nói.
Cung chủ: "Con là người nhập môn sớm nhất, thế nhưng kiếm thuật vẫn luôn không tới cảnh giới đại thành, hiện tại ta sẽ đưa cho con tất cả sách công pháp và võ kỹ cho con, sau khi con tới hạ giới thì không thể phân tâm vào chuyện gì cả, hãy chuyên tâm mà nghiên cứu các loại kiếm thuật của môn phái, rồi khai tông lập phái ở hạ giới, tiếp tục truyền thừa của Thiên Cung ta."
"Vâng." Triệu Khoan nói.
Cung chủ: "Hoàng Chiến, năng lực pháp thuật của con là cao nhất trong ba người, ta muốn con bảo vệ Địa kiếm, mang theo nó đi tới hạ giới rồi mai danh ẩn tích, né tránh nguy hiểm lần này, rồi yên lặng chờ đợi thời cơ về sau."
Hoàng Chiến không nhịn được mà hỏi: "Sư phụ, thanh kiếm này chính là kiếm của ngài, nếu như ta mang theo thì ngài dùng cái gì?"
Cung chủ nói với giọng nghiêm túc: "Ta dùng kiếm nào cũng được, thế nhưng phải bảo vệ Địa kiếm cho tốt, không thể để nó xảy ra chuyện gì cả, bởi vì nó ẩn chứa một bí mật liên quan tới toàn bộ vận mệnh của loài người, là hi vọng cuối cùng của loài người chúng ta, con phải bảo vệ nó."
"Vâng, sư phụ." Hoàng Chiến cũng trả lời với giọng nghiêm túc.
Cuối cùng, Cung chủ nhìn về phía Reneedol, nói: "Thẩm Ương, tâm hồn của con là tinh khiết nhất, sư phụ có một chuyện riêng tư muốn nhờ con."
Reneedol nói: "Mời sư phụ cứ nói."
Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung nói: "Thần linh nói rằng cơ thể của con ta vừa ra đời đã yếu kém, không thể sống quá bảy tuổi... về sau ta mới biết rằng, bởi vì nó vừa sinh ra đã có sen vàng đi kèm, có được tạo hóa của cả thiên địa, bị thần linh ghen ghét sinh hận, cho nên thần linh đã nguyền rủa nó."
"Cuối cùng, sau khi ta và tất cả đại tu sĩ của Thiên Giới nghĩ ra rất nhiều cách nhưng không khả thi, chỉ còn lại một cách cuối cùng là có hi vọng, có thể để nó tránh né nguyền rủa, kéo dài tính mạng của nó."
"Đáng tiếc rằng nếu dùng cách này thì phải tốn thời gian cực kỳ dài lâu, phải trải qua mấy trăm ngàn năm thì mới có thể loại bỏ hoàn toàn nguyền rủa, tới lúc đó thì con bé mới có thể thức tỉnh từ trong tảng băng."
Cung chủ hơi nâng tay lên, ngay sau đó là một tảng băng khổng lồ xuất hiện.
Reneedol nhìn về phía tảng băng này.
Bên trong tảng băng, có hàng triệu đóa hoa do linh ngọc tạo thành, vây quanh một đóa sen vàng kim.
Trên đóa sen vàng này là một cô bé nhỏ tuổi với khuôn mặt trong sáng và non nớt đang ngồi ngay ngắn mà chìm trong giấc ngủ say.
"Nó là con gái của ta, chắc khoảng trăm ngàn năm về sau mới có thể thức tỉnh, có lẽ ta sẽ không được gặp nó thêm lần nào nữa."
"Thẩm Ương, con hãy mang con bé xuống hạ giới, rồi chăm sóc con bé thay ta."
Cung chủ Hoang Vân Thiên Cung nhìn thẳng vào đứa bé ở trong khối băng.
Ánh mắt của ông trở nên dịu dàng và ấm áp.
"Nếu có một ngày mà con bé tỉnh lại, thì hãy thay ta nói cho nó biết, tên của nó là Tạ Đạo Linh."
"Rõ!"
Reneedol quan sát cô bé trong khối băng mà cảm thấy hơi khác thường.
Nàng ta nhận lấy một chiếc vòng băng đã phong ấn khối băng kia, thì lại cảm nhận được lực lượng tận thế trên người mình đang hưng phấn.
Thực sự là kỳ lạ.
Không đợi nàng nghĩ rõ chuyện này là sao thì trong đầu nàng xuất hiện một giọng nói từ phía xa truyền tới...
Trong hư không vô tận, cũng không biết giọng nói này được truyền từ nơi nào tới.
"Con bé..."
"Hãy nhớ... nhớ kỹ hướng đi của con bé..."
"...Bên ngoài Cánh cửa thế giới..."
Cái giọng nói này khá đứt quãng.
Reneedol hơi giật mình.
Thế nhưng hiện tại nàng đang ở trong thử thách, cũng không dễ làm cái gì, dù sao mình phải mang theo đứa bé này mà chạy trốn nữa.
Chờ trên đường đi thì xem xét lại.
Nàng ta hạ quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận