Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1985. Tới Gần (1)


Đánh dấu
"Làm vậy có tác dụng hay không?" Quạ hỏi.
"Trật Tự có thể giúp chúng sinh tiến hóa, ngay cả bản thân Trật Tự cũng đang tiến hóa không ngừng... chỉ có điều không biết có đủ thời gian để tiến hóa hay không thôi." Đại Ca nói xen vào.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn về phía Đại Ca, bỗng nhiên hỏi: "Tại sao ta cảm thấy ngươi luôn không tập trung vậy?"
Đại Ca hơi ngừng lại, cau mày: "Ta cũng không biết, ta luôn có cảm giác hình như đã quên đi điều gì đó."
"Nghĩ không ra sao?" Quạ hỏi.
"Ta cũng không trúng pháp thuật nào cả, chỉ là cảm thấy mình không để ý tới điều gì đó." Đại Ca nói.
"Đã quên rồi thì thôi đi." Cố Thanh Sơn khuyên.
"Không được, quên chuyện này làm ta có loại cảm giác không ổn, luôn luôn làm cho ta lo lắng." Đại Ca nói
Cố Thanh Sơn trầm ngâm.
Tri thức, bí mật mà Đại Ca biết tới phải nói là vô số kể... Nếu như Đại Ca thật sự đã quên mất chuyện quan trọng nào đó, thì ai có thể giúp hắn ta nhớ lại chứ?
Ba người nhìn nhau nhưng vẫn không nghĩ ra cách nào cả.
Một lát sau...
Cố Thanh Sơn nói: "Ta có một cách... nhưng chưa chắc đã có hiệu quả."
"Thử xem, có vẫn còn hơn không." Quạ nói.
"Ừ." Cố Thanh Sơn gật đầu.
Hắn lấy một bức tượng gà trống sặc sỡ từ trong người ra.
"Thứ này là gì?" Đại Ca hỏi.
"Vật phẩm hệ thần bí, có thể thu thập tình báo giúp ta."
Cố Thanh Sơn giật nhẹ mào gà, gà trống ngay lập tức tỉnh lại.
Con gà này bay khỏi tay hắn, nhảy lên bàn ăn, rồi tiện tay nhấc một chén rượu lên.
"Chén rượu đó là của ta." Quạ không nhịn được mà nói.
"Ngươi bị HIV sao?" Gà trống hỏi.
"Ngươi mới bị HIV ấy." Quạ ngẩn người, lập tức đốp chát lại.
Gà trống cũng lười trả lời, không nhìn Quạ mà bưng chén lên, uống sạch rượu trong chén.
"Ợ... Cố tiểu tử, tại sao lâu vậy mà không tìm ta?"
Nó ợ một hơi dài rồi mới hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Trong khoảng thời gian này ta hơi thiếu hồn lực, mãi mới có dịp thư thả giết quái mấy ngày, nhờ vậy mới góp nhặt được một chút hồn lực."
Gà trống khá hài lòng với câu trả lời này, bèn hỏi: "Ừ, có hồn lực là được, ngươi muốn biết cái gì?"
Cố Thanh Sơn chỉ vào Đại Ca rồi nói: "Người này là huynh đệ của ta, ta muốn biết chuyện có liên quan tới hắn. Hắn có một chuyện không thể nhớ nổi, ngươi có thể giúp hắn nhớ lại hay không?"
Gà trống đặt chén rượu xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Cố, chuyện này là ngươi không đúng."
"Hả? Tại sao lại nói như vậy?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Ta chính là bộ phận thu thập tình báo của hệ thống, chuyên môn thu thập tất cả tình báo có liên quan tới ngươi, mỗi ngày đều rất vất vả, mọi chuyện đều lo nghĩ cho ngươi, thế mà hiện tại ngươi lại muốn bắt ta thu thập tin tức tình báo cho người khác... Chậc chậc chậc, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy được hay không?" Gà trống nói xong, hốc mắt cũng đỏ lên.
Nó xoay người sang chỗ khác, dùng cánh lau khóe mắt.
Cố Thanh Sơn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, người huynh đệ này của ta có một chuyện cực kỳ quan trọng, mà chúng ta lại không còn cách nào khác nữa cả, cho nên ta mới nghĩ tới ngươi, nếu như ngươi thật sự không muốn thì ta..."
Giọng nói của Cố Thanh Sơn đột ngột dừng lại.
Bởi vì hắn thấy Gà trống đưa một cái cánh ra đằng sau, rồi nó tạo thành biểu tượng trái tim một cách lơ đãng.
Trái tim... thứ này cũng đại biểu cho một hàm ý nào đó...
Cố Thanh Sơn lập tức đổi lời: "Ta sẽ trả ngươi gấp đôi hồn lực."
Gà trống nhanh chóng xoay người lại.
Hốc mắt nó không đỏ nữa. Nó dùng cánh vỗ mạnh vào ngực mình, nói với giọng xúc động:
"Nói cái gì mà hồn lực chứ... huynh đệ của ngươi chính là huynh đệ của ta. Giờ thì chúng ta hãy giải quyết chuyện phiền phức của huynh đệ ngươi đi!"
Cố Thanh Sơn liếc nhìn số lượng hồn lực hiện tại của mình.
Trải qua mấy ngày chiến đấu này, hồn lực của mình đã có được hai trăm hai mươi ngàn.
Như vậy...
Cho nó hai trăm ngàn chứ?
Cố Thanh Sơn vươn tay ra, rồi ấn nhẹ lên người Gà trống.
"Ư..."
Gà trống vỗ cánh vài cái, còn gáy lên vài tiếng, tình thần con gà này cũng tốt hơn trước nhiều. Mào gà của nó dựng thẳng lên, nhảy tới trước mặt Chó đen, nói: "Anh bạn, cứ yên tâm đi, chuyện của Cố Thanh Sơn chính là chuyện của ta."
Đại Ca nói: "Xin hãy giúp ta, ta luôn cảm thấy ta đã quên đi một chuyện cực kỳ quan trọng nào đó."
"Được, chờ ta xem xem."
Gà trống đi vòng quanh Chó đen một vòng, rồi lại nhảy lên mặt bàn, bắt đầu nói liên tục:
"Lần này chịu thiệt lớn rồi, lại có chuyện ác như vậy, hại ta tiêu hao hơn hai mươi điểm hồn... phi, khụ khụ."
Nó bỗng lộ ra vẻ mệt mỏi, ngồi bệt trên bàn rồi thở hổn hển: "Quá mệt mỏi, ta dùng hết toàn lực mới có thể biết được rõ ràng mọi chuyện."
Nói xong, nó còn trộm liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn: "..."
Quạ: "..."
Đại Ca: "..."
Mí mắt Cố Thanh Sơn hơi nhảy lên, nói: "Được rồi, cuối cùng thì có chuyện gì?"
Gà trống nhìn về phía Chó đen rồi nói: "Có một việc bị vận mệnh che giấu, may mắn là chính hắn cũng biết việc này, cho nên vận mệnh không thể ngăn cản sự điều tra của ta. Ta cũng không thể nói nhiều, nếu không sẽ bị đối phương biết được, ta chỉ có thể nói cho hai ngươi một chữ."
"Chữ gì?" Đại Ca hỏi.
Gà trống:
"Tóc."
Sau khi nói xong, nó lại biến thành một bức tượng sặc sỡ, đứng im bất động.
Đại Ca hơi run lên.
Cố Thanh Sơn cũng hiểu ra.
Khi trước Đại Ca đã từng nói, trong Vực Sâu Vĩnh Hằng có ẩn giấu Con mắt và tóc của Thi thể đóng băng.
Cố Thanh Sơn nói nhanh: "Khó trách Reneedol lại dám đối mặt trực tiếp với Con mắt khổng lồ, hóa ra nàng ta đã có được mấy sợi tóc của Thi thể đóng băng!"
Đại Ca thở dài, nói: "Đúng, có lẽ là như vậy. Khi xưa Con mắt đó rất không ổn định, cho nên ta đã đặt nó và bảy sợi tóc vào trong Vực Sâu Vĩnh Hằng để trông chừng cẩn thận. Về phần bảy sợi tóc kia, đó cũng là nguồn lực lượng để ta chế tạo thể Vực Sâu, cũng là một bộ phận nhỏ yếu nhất trên người Thi thể đóng băng."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Mấy sợi tóc đó có ý thức của bản thân không?"
"Không, tóc là một bộ phận sẽ không sinh ra ý thức, chỉ có lưu lại một chút lực lượng của Thi thể đóng băng ở trên đó mà thôi." Đại Ca trả lời.
Bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ nghiêm trọng nặng nề của đối phương.
"Reneedol muốn làm gì?"
"Không biết, nhưng ta có dự cảm bất thường."
Cố Thanh Sơn trầm tư vài giây, rồi nhìn về phía Quạ.
Đại Ca liếc hắn, cũng hiểu ý của hắn, vội vàng truyền âm nói: "Ngươi phải nghĩ kỹ, nếu để hắn ta nói chuyện thì mọi chuyện sẽ..."
"Không, cũng không phải như vậy..." Cố Thanh Sơn truyền âm trả lời: "Hắn chính là người có thể chất đặc biệt vạn người không có một, có thể cảm nhận được vận rủi xuất hiện, thậm chí có thể xác định chính xác vận rủi là thứ gì, hơn nữa có thể dùng nửa câu nói phía sau để thay đổi vận mệnh của chúng ta, giúp chúng ta có thêm nhiều cơ hội sống sót hơn."
Đại Ca hơi suy nghĩ rồi thừa nhận: "Nói như vậy, đó cũng đúng là một loại năng lực cực mạnh."
Cố Thanh Sơn nói: "Đúng, tình báo của chúng ta vẫn quá ít, cứ ở đây đoán bừa thì còn không bằng để Quạ nói xem tai nạn là gì, điều này cũng làm chúng ta hiểu rõ ràng, hơn nữa hắn ta cũng có thể giúp chúng ta có nhiều cơ hội sống sót hơn."
"Đúng là đạo lý này." Đại Ca đã bị thuyết phục.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ, rồi nói với Quạ: "Huynh đệ, hiện tại phải nhờ vào ngươi, gỡ chiếc khẩu trang ra và hãy sử dụng Đón May Tránh Rủi giúp chúng ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận