Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1835. Tai Ương Pháp Tắc


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn ngẩn ra, dần dần hiểu được.
Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết.
Yếu, sẽ bị vùi lấp trong quá khứ của thời đại, chỉ có cường giả mới có thể tiếp tục thừa hưởng tất cả.
Cố Thanh Sơn nghi hoặc nói: “Nhưng thời đại của các anh có tài nguyên phong phú, pháp tắc cường thịnh, vì sao vẫn tồn tại quy tắc như vậy?”
Đại Ca không đáp lời.
Sương mù dày đặc tán đi.
Thế giới chỉ còn hơi thở của gió và lửa.
Tiếng thét chói tai.
Kêu khóc.
Tiếng chạy trốn gấp gáp, tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng binh khí giao nhau... tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Lúc này Đại Ca mới nói: “Mười năm sau, chiến hỏa dấy lên, thế giới bắt đầu rơi vào tình trạng hỗn loạn. Cố Thanh Sơn, hãy đồng hành với ta của thời niên thiếu, đi tìm hiểu rõ bí ẩn thực sự của thế giới này.”
Âm thanh của hắn biến mất.
Cảnh tượng bốn phía bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
Có người hung ác quát to: “Tên nhãi ranh, ta muốn giết ngươi!”
Một thanh trường đao xuất hiện trước mắt Cố Thanh Sơn, hung hăng chém về phía cổ của hắn.
Ánh sáng lạnh lẽo sắc bén chém xuống, phát ra một tiếng “keng” lanh lảnh.
Nơi cổ Cố Thanh Sơn xuất hiện một thanh kiếm, vững vàng chặn ngang thanh đao lại.
Địa kiếm.
“Ồ? Không tệ lắm, vậy mà có thể ngăn chặn công kích của ta.”
Người nọ mặc quân phục, cười gằn rút trường đao về, gia tăng sức lực chém xuống lần thứ hai.
Sau một cái chớp mắt.
Cả người gã bỗng nhiên bị đánh bay, bay vùn vụt ngang qua người Cố Thanh Sơn rồi văng ra xa.
Một thanh trường kích màu đen xuất hiện ở vị trí cũ của gã, trên thân nó không hề dính lấy một giọt máu.
“Đừng thất thần.”
Mạc nói.
Hắn ta bây giờ đã cao hơn rất nhiều, thân hình thon gầy, nhìn qua vẫn hơi đen như trước, đôi mắt sáng ngời tràn đầy sát khí sắc bén.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nhìn ra bốn phía.
Bên cạnh chính là dòng sông xuyên suốt toàn bộ thế giới, một con thuyền nhỏ nằm nghiêng ngả bên bờ sông, hai đoàn người xa lạ đang chém giết.
Cố Thanh Sơn nhìn trong đám người, không thấy Reneedol.
Ngoại trừ Mạc, Cố Thanh Sơn không nhận ra bất cứ ai.
Tùy tiện đi tới mười năm sau, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không kịp tìm hiểu tình hình.
Cố Thanh Sơn rút kiếm ra, quay về phía Mạc, gọi to: “Ngươi ở phía trước, ta đi theo sau ngươi.”
“Được!”
Mạc lên tiếng, chạy ào vào đám người.
Dường như hắn ta vô cùng tức giận, mỗi lần ra tay đều dốc hết toàn lực, gần như không một ai có thể ngăn cản công kích của hắn ta.
Thỉnh thoảng có một vài chức nghiệp giả cường đại cũng đi lên ngăn chặn chuôi trường kích màu đen này, nhưng bị Cố Thanh Sơn từ phía sau vung kiếm chém chết.
Hai người phối hợp, như đi giữa chốn không gười, nhanh chóng giết sạch toàn bộ chiến trường.
Nhưng kỳ lạ là, Mạc không hề kết nối với thế giới, cũng không sử dụng sức mạnh pháp tắc, chỉ dựa vào sức lực của thân thể điều khiển thanh trường kích trong tay.
Những người khác cũng đều như vậy.
Trong lòng Cố Thanh Sơn khẽ động, lặng lẽ thử sức mạnh của mình một chút.
Nguyên lực Hoàng Tuyền có thể dùng.
Đây là sức mạnh tới từ Lục Đạo Luân Hồi, không phải là nguyên lực pháp tắc của thế giới hiện tại.
Nhưng sức mạnh của linh hồn bản nguyên lại không thể dùng.
Ngoại trừ điểm này, Cố Thanh Sơn cố gắng cảm thụ hư không, lại phát hiện Địa, Thủy, Hỏa, Phong đều từ chối kết nối với mình.
Điều này có phần giống thế giới của Đất.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Sơn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên, một tiếng thét lớn vang lên, chấn động bốn phía.
“Nhóc con, các ngươi quá kiêu ngạo!”
Một gã chức nghiệp giả mặc áo giáp xuất hiện trước mặt hai người.
Hắn nâng búa lớn trong tay, tạo một tư thế, quát hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Mạc lớn tiếng nói: “Ta là...”
Một câu còn chưa nói xong, chỉ thấy một tia sét từ sau lưng phóng lên phía trước, đánh vào ngực gã chức nghiệp giả.
Chức nghiệp giả bị đánh bay ra ngoài, mất mạng giữa không trung, thi thể như một quả hồ lô lăn lông lốc, kéo theo một làn bụi dài trên mặt đất.
Mạc quay đầu lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, nói: “Cho cơ hội để nói chuyện thì sẽ không còn cơ hội để sống.”
Mạc nói: “Chúng ta lại giết thêm lần nữa.”
“Được.” Cố Thanh Sơn nói.
Mạc xông lên phía trước rồi lại lui về, nói: “Nhớ giữ lại một người sống, chúng ta còn phải hỏi tung tích của Reneedol.”
Cố Thanh Sơn đờ người một chút, nói: “Được.”
Hai người lần nữa xông vào trận chiến.
Người mạnh nhất phe địch đã bị giết chết, những người còn lại thực lực có hạn.
Tất cả mọi người không có cách nào sử dụng sức mạnh siêu phàm, căn bản không phải địch thủ của Mạc và Cố Thanh Sơn.
Không bao lâu, trận chiến kết thúc.
Mạc cầm trường kích gác trên cổ một tên địch, quát: “Nói mau, các ngươi mang cô gái kia đi đâu?”
Người nọ vội vàng nói: “Đừng giết ta, sau khi cướp thuyền của các ngươi, đại ca của chúng ta đã đi về phía thành Bách Vũ.”
Mạc thu lại trường kích, nói với Cố Thanh Sơn: “Đi, chúng ta đi mau!”
“Khoan!”
Cố Thanh Sơn giữ Mạc lại, nhìn sang người kia: “Ngươi chắc chắn là đi đến thành Bách Vũ?”
“Đúng vậy, các ngươi lợi hại như vậy, ta nào dám lừa các ngươi!” Người kia nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chợt động, nhìn xung quanh người nọ.
Còn có hai tên đồng bọn của gã cũng bị bắt làm tù binh.
Cố Thanh Sơn nâng thanh kiếm bị rơi lên.
Ba thanh kiếm lần lượt xuyên qua ngực ba người, cắm bọn họ lên mặt đất.
“A...”
“Ta đã nói, vì sao...”
"Tha mạng!"
Ba người kêu lên thảm thiết.
Cố Thanh Sơn mặt không biểu cảm, nói: “Mạc, ngươi dẫn người đến thành Bách Vũ, ta ở đây chờ tin của ngươi.”
Mạc nhìn ba người trên mặt đất, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Kiếm của ta cách tim của bọn chúng có một tấc, bọn chúng không nói láo thì đương nhiên sẽ không sao. Nhưng nếu bọn chúng dám lừa ngươi, ta sẽ róc thịt chúng, sau đó ném xuống sông làm mồi cho cá.”
“Được!”
Mạc lên tiếng, lập tức xuất phát.
Mắt thấy hắn ta muốn đi, một người trong đó luôn miệng kêu lên: “Đừng đừng đừng, không phải thành Bách Vũ, thật ra đại ca của chúng ta đi về phía đông!”
Mạc dừng bước.
Cố Thanh Sơn vung trường kiếm lên.
Đầu hai người khác văng lên trên cao.
“A...” Người còn lại sợ đến mức hét loạn lên.
Cố Thanh Sơn ngồi xuống, nhìn gã nói: “Lần này có nói láo không?”
“Không dám! Không dám! Thực sự đại ca đi con đường hướng về phía đông... Xin ngươi tha cho ta một mạng!”
Thân thể người nọ run rẩy, cầu khẩn.
Cố Thanh Sơn đứng lên, nắm lấy cổ gã, nói: “Mạc, chúng ta đi về hướng đông.”
Trong lòng Mạc luôn nhớ nhung Reneedol, bèn nhanh miệng đáp: “Được.”
Mọi người cùng nhau đi theo con đường hướng về phía đông, bắt đầu chạy vội.
Đi không tới mười dặm.
Phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa ngã trên mặt đất.
Thi thể đầy đất.
Một cô gái xinh đẹp đứng trên xe ngựa, nhìn có vẻ buồn chán.
Nhận thấy được động tĩnh ở xa, lúc này nàng ta mới ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người.
“Mạc! Huynh tới rồi!”
Thiếu nữ mừng rỡ nói.
Mạc xông lên, vội vội vàng vàng hỏi: "Muội không sao chứ?"
Reneedol mỉm cười nói: “Huynh nhìn xem ta có giống bị làm sao không?”
Nàng ta chỉ vào những thi thể phía dưới, nói như khoe khoang: “Nhìn, những thứ này đều là ta giết.”
Lúc này Cố Thanh Sơn đã nhìn qua toàn bộ thi thể ở đây, nói: “Kiểu chết của những người này cũng khác nhau, có người là bị pháp thuật đánh chết, có người là bị vũ khí giết chết, có người là vì quyền thuật... Ngươi làm thế nào?”
“Muội dùng lực lượng vận mệnh của mình?” Mạc cũng hỏi.
Reneedol cũng chỉ đợi những lời này, có vài phần đắc ý nói: “Đại ca của bọn chúng là mạnh nhất, trên đường đã động tay động chân với ta, cho nên ta trực tiếp hấp thu sức mạnh của hắn, nhân lúc hắn không kịp chuẩn bị, đánh chết trong nháy mắt!”
“Sau đó ta thấy nếu một phát giết sạch thì quá lời cho bọn chúng, nên quyết định dùng sức mạnh của tên cầm đầu giết chết trợ thủ của chính hắn, sau đó dùng sức mạnh của trợ thủ giết chết tên đầu mục, rồi dùng sức mạnh của tên đầu mục giết chết đám thủ hạ.”
Cố Thanh Sơn nhìn thi thể của những người đó.
Trên người bọn chúng chồng chất vết thương, rõ ràng cho thấy đã bị hành hạ đến chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận