Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2179. Vật Trong Truyền Thuyết (1)


Đánh dấu
“Hừ!”
Laura dùng sức hừ lạnh một tiếng, mất hứng ra mặt.
“Thôi nào, Nữ vương bệ hạ của chúng ta chỉ là không cẩn thận trúng chiêu, đừng để trong lòng.” Cố Thanh Sơn an ủi cô bé.
“Phải rồi, cậu âm thầm đọc suy nghĩ của tôi, chuyện này tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy.” Liêu Tiểu Pháo cũng nói.
Anh ta và Laura đã khôi phục từ lâu, lúc này đang tập trung cùng một chỗ với Cố Thanh Sơn.
Ba người trải qua trận chiến không được báo trước này, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, tạm thời dừng lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Laura quay lưng lại, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, giận dỗi nói: “Trừ phi có người mời bản nữ vương ăn đồ ngon, bản nữ vương mới có thể nguôi giận.”
“Cơm tối để anh làm, em muốn ăn gì?” Cố Thanh Sơn nói.
“Ăn một bữa thật thịnh soạn!” Laura lập tức xoay người, cầm lấy tay hắn và nói.
“Ừ.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, sau đó nhìn về phía Liêu Tiểu Pháo.
“Còn có phần của tôi à?” Liêu Tiểu Pháo chỉ vào mình.
“Đương nhiên.”
“Vậy tôi muốn ăn hai phần mì, bốn phần lòng, năm trứng chiên, một bình rượu, còn muốn một cái bánh bột ngô... Bánh bột ngô anh tự làm là được, tôi không kén chọn.”
“... Được.”
Trước mới cho Chân Cổ Chi Ma ăn xong, giờ lại thêm hai tên tham ăn này, xem ra trong sự nghiệp nấu ăn này, mình vẫn còn một trọng trách nặng nề lâu dài.
Cố Thanh Sơn vừa lựa chọn nguyên liệu nấu ăn trong túi đựng đồ, vừa yên lặng suy nghĩ.
Cũng không lâu lắm.
Cơm nước xong xôi, ba người ăn một bữa sảng khoái.
Trong lúc nói chuyện phiếm sau giờ ăn, Cố Thanh Sơn nói với Liêu Tiểu Pháo: “Này, Thiết Nam, anh còn chưa nói cho tôi biết phải làm sao mới có thể dùng giới lực tiến hành phòng ngự?”
“Phòng ngự? Lấy thực lực có thể một mình giết chết quái vật Tận Thế của anh, còn cần phòng ngự?” Liêu Tiểu Pháo khen ngợi một câu.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Thực ra loại người quen thuộc với giết chóc như tôi, nếu có thể không cần lo lắng về an nguy của bản thân thì trong lúc chiến đấu sẽ có thêm một chút ưu thế.”
Liêu Tiểu Pháo gật đầu nói: “Cũng phải.”
Anh ta đứng lên, khẽ đọc một câu chú ngữ.
Trong không trung hiện ra một bộ chiến giáp đủ mọi màu sắc, bị anh ta dùng một tay vỗ tan, hóa thành các bộ phận khác nhau, thoáng chốc đã hoàn toàn mặc lên trên người.
“Có một loại vật chất gọi là đá thế giới, trời sinh có thể truyền dẫn sức mạnh linh hồn tiến hành phòng ngự, là chất dẫn sức mạnh cực kỳ vượt trội, chỉ có điều số lượng vô cùng ít ỏi.”
“Ở chỗ chúng tôi đã hao tốn vô số năm tháng mới góp nhặt được một ít đá thế giới, trộn lẫn một ít bột đá vào trong chiến giáp của tôi, cuối cùng chế tạo được một nửa bộ chiến giáp... Ở đây, còn có ở đây, à, còn có phần chân và mũ giáp đều là bộ phận chứa đựng đá thế giới.”
“Nhưng những bộ phận khác là đổi lấy từ các thế giới khác, cho nên hình thức và màu sắc mới khác nhau.”
“Loại chiến giáp này còn có một cách gọi, là Giáp Chiến Tranh Linh Giới!”
Liêu Tiểu Pháo giải thích.
“Bộ chiến giáp này rất mạnh sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Liêu Tiểu Pháo cười khanh khách hai tiếng, sau đó nói: “Khi cậu dùng giới lực chiến đấu, nếu như kẻ địch của cậu không dùng giới lực thì không thể nào đánh với cậu... Thậm chí ngay cả gây thương tổn cho cậu cũng không được.”
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Về điểm này, hắn khắc sâu ấn tượng.
Trong thành U Ám, hắn dùng hết sức mạnh cũng không thể nào gây thương tích cho lão già kia.
“Sau đó, khi cậu và kẻ địch của cậu đều dùng giới lực để chiến đấu, loại áo giáp dùng đá thế giới nung chảy, tinh luyện rồi rèn đúc mà thành này sẽ hấp thu sức mạnh, mang đến sự che chở cho cậu, để khi cậu đang công kích cũng có thể đề phòng một chút.”
“Thậm chí cậu còn có thể dùng nó để đối phó với linh trong chiến tranh linh giới, cậu nói xem, nó mạnh nhường nào!”
Liêu Tiểu Pháo nói, thấp giọng niệm một câu chú ngữ kêu gọi linh.
Thiếu nữ thánh anh linh xuất hiện từ hư không.
“Tôi biểu diễn phòng ngự cho Laura điện hạ và Cố Thanh Sơn, nhờ cô giúp tôi một chút.” Liêu Tiểu Pháo nói.
“Được.” Lệ lên tiếng.
Cũng không thấy nàng ta làm ra động tác gì, cả bộ chiến giáp của Liêu Tiểu Pháo tức khắc bốc lên vầng sáng thánh khiết huy hoàng.
Liêu Tiểu Pháo xoa thắt lưng nói: “Có sức mạnh linh duy trì, khả năng phòng ngự của chiến giáp đã vượt qua ý nghĩa thông thường, chỉ cần giáp không vỡ, tôi sẽ không phải chịu thương tổn nào... Thế nào, lợi hại không?”
"Lợi hại!"
Cố Thanh Sơn và Laura đồng thanh nói.
“Quả thực, có thể đúc được một bộ chiến giáp từ đá thế giới, thật sự là rất hiếm có.” Lệ đứng một bên cũng mỉm cười cảm thán một câu.
Được mọi người cùng nhau tán thưởng, tâm trạng Liêu Tiểu Pháo càng thêm thoải mái.
Laura chạy bước nhỏ về phía anh ta, dò hỏi:
“Vậy... Tôi có thể sờ bộ chiến giáp này không?”
“Sờ? Hừ hừ, đây là vật báu không phải cứ có tiền là mua được...”
Liêu Tiểu Pháo còn muốn ra vẻ ta đây, lại chợt thấy nụ cười trên mặt Lệ tắt ngóm.
Anh ta vội vội vàng vàng cởi chiến giáp ra, hào phóng phất tay một cái mà nói: “Nhưng nó có thể được em sờ cũng là vinh hạnh của nó, tùy tiện sờ đi.”
“Cảm ơn.” Laura nói.
Liêu Tiểu Pháo trộm nhìn Lệ, chỉ thấy vẻ mặt nàng ta vẫn như thường, còn nở nụ cười với mình.
“Phù...”
Liêu Tiểu Pháo lén thở phào một hơi.
Laura tỉ mỉ sờ soạng xung quanh bộ chiến giáp sặc sỡ kia.
“Thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Laura cau mày, đáp lại: “Khó mà nói... Thực ra em đến thế giới này liền có cảm giác, tuy khắp nơi đều là phế tích, nhưng em lại có cảm giác này, Cố Thanh Sơn anh hiểu không?”
“Em nói như vậy, anh thực sự không hiểu.” Cố Thanh Sơn không chắc chắn nói.
“Thực ra là có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, thông thường chỉ có bảo vật cực kỳ quý giá mới có thể khiến em cảm thấy thân thiết.” Laura nói.
Cô bé đã vén tay áo lên.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Cũng đúng, thế giới này là bị một loại quái vật không được nhìn cũng không được nghe hủy diệt... Rất có thể còn có thứ gì đó mà người của thế giới này còn chưa kịp sử dụng...”
“Đúng, lúc em sờ vào chiến giáp của Thiết Nam, cảm giác này lập tức bành trướng lên, giống như có vật gì gần em trong gang tấc, chỉ cần em đưa tay...”
Laura hít một hơi thật sâu, đưa tay vào hư không.
Nữ vương bắt đầu mò đồ rồi!
Liêu Tiểu Pháo nhìn Laura rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, không nhịn được nói: “Hai người đang làm gì đấy?”
“Suỵt...” Cố Thanh Sơn đưa tay ra hiệu chớ lên tiếng.
Lệ thì lại biết đại khái hai người đang làm cái gì.
Dòng máu Kinh Cức vốn là nhân vật trong truyền thuyết, năng lực đã sớm truyền khắp thế giới Phủ Bụi.
Hơn nữa, chiếc nhẫn kia của Cố Thanh Sơn, và cả thánh vật trước đây Laura mang về, đều là lời giải thích tốt nhất.
Cánh tay của Laura không ngừng lắc lư, miệng khẽ lẩm bẩm: “Không phải cái này, cũng không phải cái này, ồ, cái này thật ra vừa đúng tiêu chuẩn, nhưng không bằng áo giáp của Thiết Nam, bản vương không thèm lấy, rốt cuộc là ở đâu, đừng trốn nữa, tới đây cho bản vương...”
“Ra đây!”
Cô bé hét lên một tiếng, lôi ra một bộ chiến giáp nguyên chỉnh nặng nề từ trong hư không, chiến giáp rơi trên mặt đất phát ra một tiếng “bịch” trầm thấp.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy đây là một bộ chiến giáp màu trắng viền đỏ, vừa xuất hiện một cái đã tỏa ra khí tức uy nghiêm nhàn nhạt, còn có những chấm sáng điểm xuyết xung quanh bộ giáp.
Bộ chiến giáp này từ dưới đất trồi lên, lẳng lặng xuất hiện trước mặt mọi người.
Liêu Tiểu Pháo đứng ở một bên, hồn bay phách lạc nói: “Hoàn toàn được làm từ đá thế giới... Mình đang nằm mơ sao? Nằm mơ cũng không thể nào...”
Laura mồ hôi đầy đầu, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Cố Thanh Sơn kéo cô bé lên, đang muốn nói gì đó nhưng cô bé lại chỉ vào chiến giáp, hưng phấn kêu lên:
“Trời ạ, Cố Thanh Sơn, em tìm ra một bộ giáp chiến tranh linh giới hoàn chỉnh!”
“Em lợi hại nhất!” Cố Thanh Sơn khen ngợi.
Laura cũng nhào lên, đi xung quanh chiến giáp vài vòng, sau đó chợt nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Đây là một bộ giáp thần thánh dành cho nam. Cố Thanh Sơn, tặng anh là thích hợp nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận