Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1569. Sát Cục


Đánh dấu
Triệu Quỳnh lộ ra vẻ mặt bất ngờ, nhưng cũng lại có vẻ thoải mái.
Đúng vậy, đây là chuyện mà mỗi một người trong Hang Sâu Vạn Thú đều phải đối mặt.
Lý Tam này cũng mạo muội đánh liều chứ thật ra hắn đâu biết được, vấn đề hắn vừa đặt ra quan trọng đến nhường nào.
Triệu Quỳnh hơi do dự một chút, sau đó vẫn đáp: “Chúng ta không thể lên mặt đất là vì thế giới trên đó là một ngôi mộ.”
Mộ.
Mặt đất bên trên Hang Sâu Vạn Thú là một ngôi mộ.
Ý nghĩ của Cố Thanh Sơn nhoáng lên.
Toàn bộ Lục Đạo Luân Hồi bị đánh nát, điều này đã được xác định.
Thế giới Nguyên Sơ đại khái là một thế giới lục đạo do mảnh vỡ thế giới Hoàng Tuyền phát triển thành.
Còn thế giới Tu Hành ắt hẳn là một mảnh vỡ của Nhân Gian giới, bởi vì trong thế giới Tu Hành có Đăng Thiên Lộ dành riêng cho người tu hành... Mặc dù đã bị cắt đứt, không cách nào lên trời được nữa.
Lẽ nào Hang Sâu Vạn Thú là một mảnh vỡ đặc biệt? Hoặc là chính bản thân Hang Sâu Vạn Thú vốn đã ẩn chứa một bí mật nào đó?
Mấu chốt của vấn đề này nằm ở chỗ, rốt cuộc Hang Sâu Vạn Thú dung hợp bao nhiêu mảnh vỡ của Súc Sinh đạo.
Cố Thanh Sơn hơi trầm tư một chút.
Người của Hang Sâu Vạn Thú có thể tự do xuất hiện trên chiến trường, mà Ác Quỷ đạo căn bản không quản.
Nói như vậy, độ dung hợp của Hang Sâu Vạn Thú cũng sẽ không thấp hơn so với Ác quỷ đạo.
Còn phải xem xét lại một chút.
“Được rồi, Lý Tam, ngươi có thể hỏi ta thêm một vấn đề.” Triệu Quỳnh cười nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng.
Lúc trước nàng luôn lẳng lặng đứng một mình, ngoại trừ Trương thiếu chủ thì không một ai dám tiến lên nói chuyện với nàng.
Dù sao thân phận của nàng cũng quá cao, nét mặt cũng thể hiện “muốn sống chớ lại gần”.
Không ngờ bây giờ thái độ của nàng đối với mình lại như vậy.
Lẽ nào người có thể dẫn động tận thế thực sự rất quan trọng?
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, hỏi: “Triệu tỷ, vì sao lưu phái Sơn Hải các tỷ lại muốn ta như vậy?”
Triệu Quỳnh thoải mái nói: “Bơi vì ngươi có thể dẫn tận thế đến, để chúng ta đối chiến, nghiên cứu, nghĩ ra biện pháp đối phó nó.”
Nhìn vẻ mê man trên gương mặt ngây ngô của thiếu niên, nàng nhịn không được đưa tay xoa đầu hắn, tiếp tục nói: “Không có cách nào. Thiên hạ tám hang động, chỉ cần có năng lực thì đều đang nghiên cứu làm sao đối phó tận thế. Có điều chuyện này liên quan đến bí mật sâu hơn, chỉ khi ngươi gia nhập vào chúng ta, thực lực ngày càng trở nên lớn mạnh mới có tư cách biết được bí mật trong đó.”
Thiếu niên mà Cố Thanh Sơn đóng giả chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, còn nàng đã hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên cảm thấy mình lớn hơn hắn rất nhiều.
Nàng căn bản không biết tên này đã trải qua những gì.
Cố Thanh Sơn bị xoa đầu, vốn đã không thoải mái, lúc này liền trưng ra vẻ mặt nhăn nhó, né tránh tay của đối phương, nói: “Thật sự không ngờ còn có người chuyên môn đi đối phó với tai họa bên ngoài.”
Triệu Quỳnh nói: “Những đại lưu phái chân chính ở đây đều làm chuyện này, dù sao nó cũng liên quan đến sinh tử của mỗi người trong Hang Sâu Vạn Thú.”
Chẳng biết nàng nghĩ tới gì đó, sắc mặt tối sầm lại.
Cố Thanh Sơn thấy dáng vẻ này của nàng, biết chắc là có nguyên do.
Liên quan đến sinh tử của mỗi người, đương nhiên là không tầm thường.
Tâm tư Cố Thanh Sơn vừa chuyển, thấp giọng nói: “Triệu tỷ, nếu như tỷ đồng ý nói cho ta biết vì sao lưu phái phải nghiên cứu tận thế, ta lập tức gia nhập lưu phái Sơn Hải.”
Triệu Quỳnh lấy lại tinh thần, cười một cái.
“Tên nhóc ngươi thật thông minh. Mới vừa rồi ở Phòng nghị sự, ngươi chỉ nói vài câu đã giúp thiếu chủ nhà ngươi giải vây, xem ra cũng không phải trùng hợp.”
“Thôi được, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng sau khi ngươi biết bí mật này thì không thể quay đầu lại nữa, phải gia nhập vào chúng ta.”
Cố Thanh Sơn nói: “Một lời đã định.”
Triệu Quỳnh lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, trầm ngâm nói: “Chuyện này liên quan tới ngôi mộ trên mặt đất. Trong mộ mai táng rất nhiều tồn tại không thể tưởng tượng nổi, đa số đã chết, một vài tồn tại vẫn còn lưu lại ý chí.”
“Cho dù chúng nó chết, nhưng vẫn còn dựa vào tàn hồn hoặc ý chí để chống lại tận thế.”
“Nhưng có đôi khi, tận thế lại đột nhiên bạo phát, càn quét toàn bộ ngôi mộ, thậm chí thâm nhập vào sâu dưới lòng đất, đi tới thế giới của chúng ta.”
“Thật ra có vài sự kiện diệt động trong lịch dử không phải do ôn dịch và thiên tai gây ra, mà là do tận thế bạo phát gây nên.”
“Thiên hạ tám hang, lưu phái có năng lực đều phải nghĩ biện pháp đối phó tận thế, thậm chí vào một số thời điểm nhất định còn phải tiến vào trong ngôi mộ để tiêu diệt tận thế.”
“Đây một mặt là do tình thế ép buộc, mặt khác là bởi những tồn tại trong mộ có thể ban cho chúng ta lực lượng mạnh hơn, ban binh khí, giáp cụ, thậm chí trợ giúp chúng ta hiểu rõ chân tướng đằng sau thế giới.”
Cố Thanh Sơn không hiểu, nói: “Chúng ta vẫn khao khát biết nhiều chân tướng?”
Sắc mặt Triệu Quỳnh trở nên nghiêm nghị, nói: “Lý Tam, ngươi nhớ cho kỹ, bí mật là thứ có giá trị cao nhất trong các thế giới. Mặc dù nguy hiểm, nhưng lại mang đến kỳ ngộ to lớn, có thể giúp chúng ta hiểu rõ tất cả, đáng để mỗi người trong chúng ta mạo hiểm.”
Cố Thanh Sơn nghe xong liền cảm thấy kính nể.
Những người trong thế giới Ác Quỷ làm tất cả cũng chỉ vì cướp bóc, xưng bá, bất cứ việc gì cũng chỉ quan tâm tới lợi ích.
Ngược lại, người của Hang Sâu Vạn Thú đã xem bí mật của chư giới làm mục tiêu tối cao để truy cầu.
Chỉ dựa vào quan niệm này, Hang Sâu Vạn Thú đã bỏ xa thế giới Ác Quỷ đến mấy con phố!
Nếu như tất cả đều đúng như lời Triệu Quỳnh nói...
Cố Thanh Sơn mở miệng nói: “Triệu tỷ, ta gia nhập lưu phái Sơn Hải.”
Triệu Quỳnh mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Tốt lắm, chờ đến khi tận thế ngoài kia bị tiêu diệt, ta sẽ thương lượng với lưu phái Phi Vũ về chuyện của ngươi.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Triệu tỷ, rốt cuộc côn trùng ngoài kia là tận thế loại nào?”
Triệu Quỳnh nói: “Đã nói chỉ trả lời ngươi hai vấn đề, nhưng thấy ngươi đã gia nhập lưu phái, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“—— Thật ra ta cũng không biết đó là cái gì.”
Cố Thanh Sơn vốn tập trung lắng nghe, không ngờ lại nhận được một đáp án như vậy, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Triệu Quỳnh nhìn biểu cảm trên nét mặt của hắn, nở nụ cười.
“Yên tâm, tuy rằng ta cũng không biết, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của thiên hạ tám động, trong số 179 loại tà sùng đã biết, chỉ với một con thì không thể gây nên sóng to gió lớn gì được.”
“Cho dù là thứ nằm ngoài 179 loại thì chí ít cũng cần ba con mới có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm gật đầu.
Điều này giống y hệt lời mà khi nãy lão già kia đã nói.
Hai người đang trò chuyện thì bỗng nhiên, sắc mặt đồng thời khẽ biến.
Tuy rằng đã bố trí lá chắn cách âm, nhưng hai người vẫn có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của các thiếu niên bên ngoài.
Vừa rồi, mọi người lộ ra sắc mặt mừng rỡ.
Triệu Quỳnh vung tay lên, gỡ bỏ lá chắn cách âm.
Chỉ nghe thấy tiếng nổ kịch liệt bên ngoài đã biến mất, cũng không còn nghe thấy tiếng kêu chói tai của con côn trùng kia.
Trận chiến kết thúc...
Rất nhanh, cửa mật thất mở ra, một khuôn mặt xuất hiện.
Người này chính là Lưu quản sự lúc trước đưa Cố Thanh Sơn tới trước Phòng nghị sự.
“Được rồi, đã chiến thắng quái vật.” Lưu quản sự nói.
Nói xong, gã ta lách mình, đứng ở một bên cửa, ý bảo các thiếu niên đi ra ngoài.
Sương trắng nhàn nhạt từ ngoài cửa tràn vào, lặng lẽ lan ra toàn bộ mật thất.
“Đêm nay có sương mù, những người chưa từng tu luyện nhớ chú ý dưới chân mình một chút.” Lưu quản sự dặn dò.
Các thiếu niên phát ra một tràng tiếng hoan hô, người này theo người kia đi ra ngoài.
Trương thiếu chủ bỗng nhiên lên tiếng: “Cha ta và mọi người đâu? Đáng lẽ ra bọn họ nên tới đón chúng ta chứ.”
Lưu quản sự cung kính nói: “Thiếu chủ, đối thủ lần này thực sự hung ác. Tộc trưởng và mọi người đều chiến đấu bị thương, còn đang nghỉ ngơi, cho nên mới sai ta tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận