Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1702. Tín Ngưỡng Của Rod


Đánh dấu
Tất cả kiến trúc trong trấn nhỏ này hầu như đều có tường màu trắng tinh, thế nhưng nóc nhà lại là màu xanh lam đậm hoặc màu đen, tạo hình là đỉnh tháp nhọn. Cửa sổ khá dài, được tạo nên từ thủy tinh với các màu sắc sặc sỡ, phía trên vẽ rất nhiều phong cảnh và nhân vật đẹp đẽ. Chỉnh thể cả tòa nhà làm cho người khác cảm thấy được một sự thần bí, uy nghiêm và trang trọng.
Cố Thanh Sơn cảm thấy rất khó hiểu.
Hắn thật sự đã từng thấy loại kiến trúc này khi trước rồi, nó là ở...
Đáng chết, rõ ràng là nơi mình đã đi qua, tại sao lại không nhớ được chứ?
"Cậu đã từng gặp loại kiến trúc này ở đâu?" Ngự Quyển vội vàng hỏi.
"Nghĩ không ra." Cố Thanh Sơn buồn buồn.
"Mạnh mẽ như cậu mà cũng không nhớ nổi sao? Chẳng lẽ là gặp được nó trong mơ?" Ngự Quyển hỏi.
Trong mơ?
Cố Thanh Sơn dừng bước một cách đột ngột, ngẩn ra.
Đúng vậy.
Trong hành lang bí ẩn tại thế giới Phủ Bụi, khi đó bốn thần đã nói cho mình biết chuyện về thế giới tầng trong, và mình đã từng được gặp chúng thần của thế giới tầng trong ở trong ảo cảnh quá khứ.
Đúng vậy, kiến trúc của chúng thần tại thế giới tầng trong, chính là loại phong cách này!
Thế nhưng thật là quá lạ, rất rất lạ.
Thế giới tầng trong là thế giới duy nhất trong vô số thế giới song song, chỉ tồn tại ở trong dòng chảy hư không hỗn loạn.
Tại sao nơi này lại có kiến trúc cùng loại với kiến trúc của thế giới tầng trong chứ?
Cố Thanh Sơn cảm thấy rất khó hiểu.
"Tới rồi." Đúng lúc này, tiếng nói của Quạ vang lên bên tai.
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần, phát hiện mình và Quạ đang đứng trước một ngôi nhà lớn nhất thị trấn này.
Ngự Quyển là một con vịt nhồi bông, đang được Quạ ôm lấy (hiện tại ta chính là một cô gái, một cô gái ôm thú nhồi bông là một chuyện rất bình thường - Quạ said).
Trước cửa có hai kỵ sĩ mặc áo giáp đầy đủ đứng đó, Cố Thanh Sơn chú ý tới huy hiệu trên áo giáp thì biết hai người này là người của phủ Tử Tước.
"Rod thiếu gia..." Một kỵ sĩ nói: "Đặc sứ của phủ Tử Tước đang đợi ngài ở bên trong."
"A, biết rồi." Cố Thanh Sơn trả lời.
Rồi hắn mang theo Quạ đi vào bên trong.
Một người đàn ông mặc lễ phục màu đen đang đứng giữa phòng, đưa lưng về phía Cố Thanh Sơn.
"Rod thiếu gia đã về rồi sao?" Hắn ta hỏi.
"Đúng vậy, xin lỗi, để ngươi đợi lâu." Cố Thanh Sơn nói.
"Cũng không sao, thật ra là chúng ta tới sớm đó."
Người đàn ông kia quay người lại, nhìn về phía Cố Thanh Sơn, mỉm cười nói: "Ta tới đây từ sớm là bởi vì trước khi Rod thiếu gia lên đường, có một việc cần phải xác định trước."
"Chuyện gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tín ngưỡng." Người đàn ông kia nói.
Sau khi suy nghĩ thì Cố Thanh Sơn cũng hiểu được.
Ở thế giới này, không có tín ngưỡng là một chuyện cực kỳ đáng sợ.
Ngay cả người lang thang cũng đều có tín ngưỡng.
Là một nam tước, nếu như không công khai tín ngưỡng của mình thì sẽ tạo thành khủng hoảng tại nơi cai trị.
Người dân sẽ không biết hắn thờ phụng thần linh nào, ở trong trận doanh nào.
"Tại sao hiện tại lại hỏi thăm tín ngưỡng của ta?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Trong lòng của hắn nghĩ lại về những chuyện mình đã trải qua trong ký ức.
Trong trí nhớ, những chuyện liên quan tới thần linh đều rất mờ nhạt.
Cũng không biết tại sao, khi chúng thần biến thành pháp tắc thì lại không nói chuyện về thần linh với ba người, cũng không giới thiệu về họ trong trí nhớ khi đưa vào đầu ba người.
Ở bên kia, đặc sứ tiếp tục nói: "Trong buổi yến hội sắc phong vào ngày mai, con gái Tử tước sẽ biểu diễn lần đầu tiên, chúng ta phải chắc chắn rằng những vị khách được mời tới đều không có tín ngưỡng đối lập với cô ấy."
"Xin mời nói tiếp." Cố Thanh Sơn nói.
"Tín ngưỡng của tiểu thư là Thần Bội Thu, chúng ta phải chắc chắn rằng những người được mời đều là người có tín ngưỡng thuộc hệ Thần Nắng Mai hoặc là Ánh Sáng. Nếu như ngài có tín ngưỡng là Thần Héo Tàn hoặc Thần Chết, hoặc bất cứ thần linh hệ Hắc Ám nào khác, thì xin ngài không nên tham dự vào tiệc rượu. Chờ tới khi bữa tiệc kết thúc, nếu như Tử tước còn chưa say thì sẽ sắc phong cho ngài sau."
Đặc sứ của Tử tước vẫn mỉm cười, tiếp tục nói:
"Rod thiếu gia, ngài đã mười lăm tuổi, cũng nên xác định tín ngưỡng của mình, điều này sẽ có lợi với ngài."
Cố Thanh Sơn cũng không trả lời ngay.
Chuyện này đã rất rõ ràng, đối phương tới là để xác định tín ngưỡng của mình.
Trong giọng nói của hắn ta đã ám chỉ rất rõ, hi vọng mình tín ngưỡng thần linh hệ Thần Nắng Mai hoặc Ánh Sáng.
Chuyện này được nhắc tới bằng thái độ rất cẩn thận, điều này đã nói rõ, tín ngưỡng trong thế giới này là một chuyện rất quan trọng.
Hơn nữa, vừa nãy hắn ta còn nói tới Thần Chết.
Thần Chết rõ ràng là Anna mà?
Thế giới tầng trong là một thế giới duy nhất trong hư không.
Nếu người khác làm Thần Chết, vậy Anna là gì?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ liên tục, rồi đi tới một giá sách, tiện tay rút lấy một quyển sách dính đầy tro bụi ra.
Đây chính là sách viết về thần linh, nói về các thần linh trên trời đang quản lý thế gian này.
"Rod thiếu gia, thần linh hệ Thần Nắng Mai tại trang bốn mươi tám tới trang sáu mươi mốt trong quyển thứ năm, còn thần linh hệ Ánh Sáng tại trang mười lăm tới trang hai mươi ba trong quyển mười một." Đặc sứ của Tử tước nhắc nhở.
"Trí nhớ của các hạ thật tốt." Cố Thanh Sơn khen.
Đặc sứ cười cười, nói: "Do công việc của mình thôi."
Cố Thanh Sơn cúi đầu lật sách, tới quyển thứ năm thì thấy được tên của một vị thần.
Hắn yên lặng một lát, rồi nhìn về phía đặc sứ của tử tước, nói:
"Các hạ, tín ngưỡng của ta chính là: Chủ nhân của Thần Nắng Mai, vị thần mạnh nhất Vương miện Ngôi sao."
Đặc sứ của Tử tước cau mày, nói: "Vị thần này là một tồn tại đặc biệt, đã mất đi thần lực. Nếu như ngài tín ngưỡng vị thần này thì sẽ không phù hợp với lợi ích trong lãnh địa tử tước."
Cố Thanh Sơn cúi đầu xuống, tiếp tục lật sách.
Tới một tờ nào đó trong quyển mười một thì hắn dừng lại.
"Các hạ, tín ngưỡng của ta chính là Vạn Thần Nữ Đế - Reneedol."

Trong thế giới Thánh Linh.
Ở vị trí trung tâm của thế giới, có một ngọn núi thần.
Giáo đình của Vạn Thần Nữ Đế tại nhân gian được thành lập trên đỉnh ngọn núi này, được những dãy núi khác bảo vệ xung quanh.
Nàng ta là vua của các thần, nên được hưởng vinh dự đặc biệt này.
Lúc này, có một tiếng chuông to rõ, vang vọng toàn bộ giáo đình.
Trong giáo đường thần thánh, tám đại chủ giáo, ba hồng y giáo chủ đều quỳ trên mặt đất, thành kính mà cầu nguyện trước pho tượng của Vạn Thần Nữ Đế.
Sau khi cầu nguyện xong một chương chuộc tội trong sách Khải Huyền, bọn họ mới chậm rãi đứng dậy.
Vào lúc này, một ông lão mặc trường bào màu trắng từ trên trời hạ xuống.
Mọi người cùng hành lễ: "Giáo hoàng các hạ, nguyện ngài nhận được sự ưu ái của Nữ Đế, giữ gìn uy nghiêm của Nữ Đế tại thế gian."
Ông lão kia vung tay lên, nói: "Không cần đa lễ, chuông Vận Mệnh Trừng Trị của nữ thần đã vang lên, các ngươi phải hành động ngay lập tức."
Một hồng y giáo chủ khó hiểu, hỏi: "Giáo hoàng các hạ, ta nhớ rằng lần trước khi chuông Vận Mệnh Trừng Trị kêu vang, là bởi vì một cuộc chiến tranh diệt thế đã xảy ra tại vô số năm trước, lần này là vì chuyện gì vậy?"
Ở cạnh lão, mấy người kia cũng xuất hiện vẻ lo lắng.
Chỉ có chuyện làm nữ thần tức giận diễn ra, chuông Vận Mệnh Trừng Trị mới tự động vang lên.
Chuông Vận Mệnh Trừng Trị đã yên lặng vô số năm qua rồi, lần này, lại là chuyện khủng bố nào sắp diễn ra đây?
Khi mọi người còn đang lo lắng, thì vẻ mặt của Giáo hoàng lại xuất hiện vẻ kỳ quái.
Ông ta bình tĩnh nói: "Trên chuông Vận Mệnh Trừng Trị có khắc tám dòng thần văn, mỗi dòng thần văn ứng với một loại tai nạn... Đó là vì lúc chế tạo cái chuông này, nữ thần căn cứ vào tiên đoán mà cài đặt các điều kiện kích hoạt khác biệt. Khi có bất kỳ loại nào trong tám loại tai nạn này xuất hiện thì tiếng chuông sẽ vang lên ngay lập tức, mà thần văn tương ứng với tai nạn cũng sáng lên theo, dùng để thông báo cho chúng ta chuẩn bị ứng đối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận