Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2335. Mạo Hiểm! (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn cứ xông về phía trước với khí thế mạo hiểm như vậy.
Bây giờ không cần phải kiểm tra những ánh mắt sau lưng kia nữa rồi.
Điều duy nhất phải lo lắng chính là nguy hiểm gặp phải trong vùng hoang dã bên ngoài hai thành.
Thế nhưng, có lúc nào hắn không gặp phải nguy hiểm sao?
Tiếng gió thổi càng lúc càng nhanh.
Hắn vẫn tiếp tục bay.
Rất nhanh, bóng dáng hắn đã biến mất trong màn đêm.
Không ai có thể tìm được hắn.
...
“Tõm!”
Một chùm bọt nước bắn lên như đóa hoa nở rộ.
Không nao lâu, một cỗ thi thể nổi lên, lẳng lặng trôi dạt theo dòng nước sông lạnh lẽo u ám.
Mạch nước ngầm xô thi thể vào bờ.
Thi thể nằm sấp trên bờ một hồi.
Thi thể còn sống!
Cố Thanh Sơn đứng lên, nhìn khắp xung quanh một vòng.
Mình đang “mắc cạn” trên một hoang đảo chỉ lớn mười mét vuông.
Chỗ này cách hai tòa thành vô cùng xa.
Phạm vi sông Mộ đã mở rộng khắp toàn bộ phạm vi tầm nhìn, không thấy lục địa đâu, chỉ có một vài hòn đảo nhỏ tồn tại trên sông.
Bốn phía u tối.
Trời còn chưa sáng, cũng không biết có thể sáng hay không.
Cố Thanh Sơn dẫm trên bùn cát, lòng bàn chân chạm phải một vật cứng.
Hắn cúi người xuống, gạt bùn cát sang một bên.
Chỉ thấy dưới chân là một tảng đá cổ xưa, trên bề mặt có rất nhiều hình vẽ, nhìn qua giống như một văn minh thất lạc nào đó.
Chí ít thì Cố Thanh Sơn chưa bao giờ nhìn thấy những hình vẽ này.
“Được rồi...”
Cố Thanh Sơn nhỏ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên nằm sấp xuống, lấy bùn đất đắp lên người, lần nữa phát động Điều Khiển Thần Thánh.
Hắn chết rồi.
Không tới vài giây sau.
Từ dưới lòng sông sâu thẳm có một bóng đen to lớn nhô lên.
Bóng đen trôi theo dòng chảy, trôi dạt xuống phía dưới.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại, chôn mình trong bùn đất, lại đợi một lúc lâu mới sống lại, phủi bủn đất trên người xuống.
Hắn cũng không biết bóng đen kia là cái gì.
Chỉ là trực giác sinh ra cảm giác nguy hiểm gần như trí mạng, đến mức gần như hắn phải sử dụng “Địa Đức”.
Cũng may lừa gạt được.
Cố Thanh Sơn lại tiếp tục xem xét tỉ mỉ hình vẽ trên đá này.
Hoàn toàn không hiểu.
Hơn nữa tất cả các hình vẽ trên đá đều nối liền với nhau, mơ hồ tạo thành một lực lượng bài xích cường đại.
Nó cự tuyệt Cố Thanh Sơn tới gần.
Cố Thanh Sơn thở dài, bỗng nhiên ý thức được nên tìm một người tới đây thương lượng.
“Đến đây đi... Đến một chiến sĩ chân chính, hoặc là một đồng đội tri thức uyên bác.”
Rút U Lan Luân Hồi ta, Cố Thanh Sơn lặng lẽ thì thầm trong lòng.
“Barry, Tiểu Miêu, Anh Hào, Anna, nữ sĩ Phức Tự... Nhiều đồng đội kề vai chiến đấu như vậy, ai tới cũng được.”
“Đến giúp ta một tay!”
U Lan Luân Hồi sáng lên, Yêu Nguyệt phát động!
Chỉ thấy trong hư không hiện ra một đường sáng màu đỏ thẫm, tạo thành một cánh cửa triệu hoán.
Trong nháy mắt, dòng chữ màu đỏ tươi hiện lên giữa không trung:
[Hình thức triệu hoán của Yêu Nguyệt là hình triệu hoán ngẫu nhiên.]
[Chú ý: Bởi vì ngài có danh hiệu “Nhóm Tình Yêu Thuần Khiết”, cho nên người ngài có thế triệu hoán cũng có khuynh hướng phù hợp với đặc điểm của danh hiệu này.]
[Nhân danh “Nhóm Tình Yêu Thuần Khiết”, ngài đã khám phá ra một chiến hữu lâu năm.]
Cánh cửa triệu hoán ầm ầm mở ra.
Chỉ thấy một lão già râu bạc lớn chừng ngón tay cái chậm rãi bước ra từ trong cánh cửa.
Trong lúc đó, Cố Thanh Sơn đã đưa tay đỡ trán.
Đây hình như là ông nội của ông nội của ông nội của Quốc vương Yêu Tinh.
Đã không rõ quan hệ giữa bọn họ là như nào nữa rồi.
Nói chung, lão là yêu tinh hắn cứu được lúc còn ở hành lang bên ngoài thế giới Phủ Bụi.
Tại sao lại là yêu tinh.
Yêu tinh phải làm sao mới có thể phối hợp ăn ý với mình đi khám phá chân tướng?
Hơn nữa, yêu tinh có điểm nào là tình yêu thuần khiết!
Cố Thanh Sơn nhịn không được nhìn vào không trung, chỉ thấy dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi đã dừng sẵn ở đó:
[Chỉ có bạn chơi tốt nhất mới có thể làm người yêu của yêu tinh, hơn nữa, cả đời không đổi.]
[Đây là một chủng tộc kỳ dị.]
[Chắc chắn chúng nó là thuần khiết nhất!]
Cố Thanh Sơn lặng lẽ nhìn xong, sau đó nhìn sang yêu tinh.
Chỉ thấy lão già tóc bạc đã bay lên, lơ lửng trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Ôi, hôm nay ta nằm mơ, biết ngày là phải đi ra ngoài một chuyến.” Lão già nói.
“Vậy sao? Hình như tới chỗ của ta chỉ có thể mang theo một loại năng lực, ngươi mang theo cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão già làm ra vẻ nghiêm túc, nói: “Ngươi là chiến hữu có ân với tộc Yêu Tinh chúng ta, xét thấy mức độ khẩn cấp của tình thế, cộng thêm kết quả bỏ phiếu của các yêu tinh trong mộng cảnh cùng với hai mươi tám ngàn đồng xu tiền riêng của ta, còn có các hoạt động rút thăm trúng thưởng, tuyển chọn sắc đẹp, diễn giảng, trình diễn thời trang... quan trọng nhất là cuộc so tài giao lưu của yêu tinh, cuối cùng ta cũng nhận ra rằng ta phải lấy ra bản lĩnh đặc biệt của yêu tinh chúng ta.”
“Rốt cuộc là cái gì?’ Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi.
Lão già rút ra một cây gậy nhắn, vẽ ra một động vật trên bùn cát, nói: “Năm đó tổ tiên tộc Yêu Tinh chúng ta nhìn thấy một vài động tác của loài động vật này, sau đó mới lĩnh ngộ được yêu thuật mạnh nhất của bộ tộc Yêu Tinh.”
Vẫn chưa nói là năng lực gì.
Cố Thanh Sơn miễn cưỡng xốc lại tinh thần nhìn vào động vật kia.
Đó la một con lừa.
Con lừa kia còn động đậy, lộn vòng trên mặt cát.
“Mau nhìn! Chính là động tác này!”
Lão già kích động reo lên: “Đây chính là tinh thần của tộc Yêu Tinh chúng ta, là ý nghĩa thực sự của yêu thuật...”
“Rốt cuộc là cái gì?” Cố Thanh Sơn nhún vai hỏi.
Lão già râu bạc quay sang nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh sáng bừng, kêu lớn: “Cái này gọi là lừa lăn tròn, ngươi không nhìn ra sao?”
Cố Thanh Sơn thở dài: “Cho nên thần kỹ ngươi mang tới là một loại võ kỹ chiến đấu?”
“Không! Ngươi chỉ nhìn thấy cái bên ngoài mà không thấy được tinh thần.” Lão già râu bạc nói.
“Rốt cuộc là cái gì?” Cố Thanh Sơn không nhịn nổi nữa.
Lão già râu bạc bay lên, ghé vào lỗ tai hắn, thần bí nói: “Ăn vạ... là ăn vạ đó, cũng có thể hiểu là ăn gian.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận