Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1921. Ngụ Ngôn Vận Mệnh


Đánh dấu
Xích Hộc nhìn Cố Thanh Sơn, cười hì hì nói: “Không sao, ngươi đừng xấu hổ, chúng ta đều cùng một hệ Tử Vong, ta cứu ngươi một mạng là việc nên làm.”
Nàng lấy ra hai bình rượu, đưa cho Cố Thanh Sơn một bình, bản thân cầm một bình, mở nắp, uống ừng ực.
Cố Thanh Sơn trầm tư.
Chỉ cần mình có một chút sức mạnh, mọi chuyện lập tức khác đi.
Kẻ đang rình rập mình, nếu như dám xuất hiện vào lúc này...
Hắn vừa uống rượu vừa nhìn hạ du sông ngầm.
Vừa nãy.
Reneedol đi cùng một nữ tinh linh.
Hai người đó đi đâu?
Cố Thanh Sơn cầm bình trả lại cho Xích Hộc, nói: “Xích Hộc, cô chờ ta một chút, ta đi làm ít chuyện.”
“Ờ.” Xích Hộc gật đầu.
Thân hình Cố Thanh Sơn bay vút lên, bay qua hòn đảo, bay về phía hạ du dòng sông ngầm.
Xích Hộc giơ bình rượu của Cố Thanh Sơn lên, nhấp một hớp, nhìn bóng dáng hắn đi xa.
“Tên Tử Thần thúi này...”
Ánh mắt nàng sáng lấp lánh, thấp giọng lầu bầu: “Đến bóng lưng mà cũng đẹp trai như vậy.”
Cố Thanh Sơn bay ra đảo, lao về phía hạ du dòng sông.
Bỗng nhiên hắn thấy phía trước có người đang bay chầm chậm.
Đại Ca.
Cố Thanh Sơn vội vàng theo sau, kêu lên: “Sao anh lại chạy ra ngoài?”
Đại Ca giẫm trên Sách Vận Mệnh, vừa thở hổn hển vừa nói: “Reneedol chạy đi cùng với một nữ tinh linh, tôi lo lắng, cho nên mới tới xem.”
Cố Thanh Sơn nhìn Đại Ca rồi lại nhìn Sách Vận Mệnh dưới chân hắn ta, trong lòng đã hiểu rõ.
Sau khi làm ra Ngụ Ngôn Vận Mệnh, Đại Ca đã mệt mỏi gục xuống. Bây giờ đến sức lực để bay cũng không có, nên hắn ta phải dựa vào Sách Vận Mệnh nâng bản thân bay lên.
Cố Thanh Sơn khựng lại một chút, dần dần tỉnh ngộ.
Đại Ca xuyên về thời đại này, mất đi thân thể bất tử.
Mình vừa toàn lực ra tay, mặc dù có Xích Hộc cung cấp một ít sinh mệnh lực, nhưng vẫn bị thương toàn thân như cũ, sức mạnh khô kiệt, chỉ còn một hai phần sức mạnh so với thời kỳ toàn thịnh.
Nếu như hai người bọn hắn đều đang ở thời kỳ toàn thịnh thì còn có thể xông vào một lần, nhưng trạng thái bây giờ, ngoại trừ chịu chết thì còn có thể làm gì.
Cố Thanh Sơn theo dòng sông nhìn ra phía xa, chỉ thấy trên dòng nước âm u ảm đạm bị một thứ gì đó bao phủ, không rõ có phải sương mù hay không.
Nó đang động đậy.
Nó giống như có sinh mệnh, còn có ý thức, đang quan sát Cố Thanh Sơn và Đại Ca một cách thận trọng.
Cố Thanh Sơn thử dùng thần niệm bắn xuyên qua, thần niệm lập tức bị cắt đứt.
Ngoài dự đoán là, lớp sương mù dày đặc kia dần dần tản ra, để lộ nước sông và vách đá.
Sương mù dày đặc mù mịt cuồn cuộn bay về phía hai người, bắt đầu từ bốn phương tám hướng bao vây xung quanh.
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt cảm thấy lạnh toát, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng.
Nó mở ra một con đường, rồi sau đó cẩn thận vây quanh mình và Đại Ca.
Vì sao nó vừa cắt đứt thần niệm một cách dứt khoát sạch sẽ rồi lại lập tức tránh đường, tạo thành thế bao vây?
Cắt đứt thần niệm là phản ứng đầu tiên.
Điều này chứng tỏ nó vốn mang theo thái độ căm thù.
Cố Thanh Sơn nhìn Đại Ca một cái.
Sắc mặt Đại Ca đầy mệt mỏi, căn bản không chú ý chuyện xảy ra trong bóng tối.
Đại Ca không thể bay, mình cũng không có sức chiến đấu, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Cố Thanh Sơn lại nhìn một cái.
Chỉ thấy một ít sương mù màu đen đang từ từ thổi lên hòn đảo.
“Cố Thanh Sơn, cậu dẫn tôi bay đi, đứng trên Sách Vận Mệnh bay không ổn chút nào.” Đại Ca vừa thở dốc vừa nói.
Cố Thanh Sơn nhìn hắn ta một cái.
Chẳng biết tại sao, trong lòng hắn chợt nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn kia.
Đại Ca tiêu hao hết tất cả sức mạnh để làm ra Ngụ Ngôn Vận Mệnh.
Một cảm giác đề phòng dâng lên trong lòng Cố Thanh Sơn.
Hắn vẫn bình tĩnh như thường, quay sang nhìn Đại Ca, nói: “Tôi có chút chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Hả? Chuyện gì?” Đại Ca hỏi.
Cố Thanh Sơn nắm tay Đại Ca.
Một màn sương trắng bao lấy hai người, nhanh chóng tiêu tan.
Thuật thế giới, Sương Mù Phủ Xuống!
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã trở về trong mật thất Đảo Che Chở.
Đại Ca khẽ run, vội la lên: “Ấy, sao lại đưa tôi trở về?”
Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt Đại Ca, kiên quyết nói: “Bởi vì anh ngay cả bay cũng không bay được, tôi cũng không có sức để tiếp tục chiến đấu, đuổi theo tức là chịu chết.”
“Cậu nghĩ sao tôi lại không hiểu, nhưng bây giờ lịch sử không hề ổn định, ngay cả tương lai cũng đã biến hóa dữ dội, tôi sợ Reneedol xảy ra chuyện gì bất trắc.” Đại Ca thở dài nói.
“Với tình trạng bây giờ của anh, đi thì làm được gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn phóng thần niệm ra, quét một vòng quanh đảo, chỉ thấy cái thứ giống như sương đen đó đang áp sát mặt đất, lặng lẽ nằm trên đất liền trên đảo.
Đại Ca lắc đầu nói: “Nhưng dù sao vẫn phải biết an nguy của nàng ta mới...”
Cố Thanh Sơn ngắt lời hắn ta, nghiêm túc nói: “Đại Ca, nếu như chúng ta đi, lỡ xuất hiện tình huống gì, Reneedol còn phải cứu chúng ta, anh nghĩ như vậy có đáng hay không?”
Đại Ca không còn lời nào để nói, thở dài một tiếng, ngồi xuống trên ghế.
Cố Thanh Sơn thấy hắn ta bình tĩnh lại, lúc này mới lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi lên, co hai chân lại, bắt đầu điều tức.
Hai người yên lặng nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, Cố Thanh Sơn chưa từng nói chuyện vừa xảy ra cho Đại Ca biết.
Hắn mới ngồi được vài hơi thở thì đột nhiên mở mắt ra: “Không xong.”
“Làm sao vậy?” Đại Ca gấp gáp hỏi.
“Ta quên mất Xích Hộc, nàng còn đang chờ ta giữa không trung... Còn cả Tiểu Tịch nữa, cô ấy cũng phải đến đây, ta có việc cần nói với cô ấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn đứng lên, sải bước nhanh chóng đi tối cửa mật thất, mở cửa, bay vút ra bên ngoài.
Chỉ một lát sau, cả Tiểu Tịch và Xích Hộc cùng nhau trở về mật thất.
“Mạc, sao trông ngươi mệt mỏi như vậy?” Xích Hộc bất ngờ hỏi.
“Kế câu chuyện kia cần dùng rất nhiều sức mạnh.” Đại Ca không thể làm gì khác ngoài giải thích rõ ràng.
Cố Thanh Sơn đóng cửa mật thất, lấy trận bàn ra, bày tầng tầng pháp trận xong xuôi rồi mới trở về chỗ ngồi của mình.
“Rod, ngươi có chuyện gì muốn nói với chúng ta?” Tiểu Tịch hỏi.
Xích Hộc cũng nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Tiểu Tịch, tại sao trước đây cô lại lựa chọn chỗ này để chứa chấp những sinh linh lưu vong lánh nạn?”
Tiểu Tịch nói: “Ta đã từng dò xét rất nhiều nơi, chỗ này dường như là thánh điện của Nữ Thần Che Chở thời đại Vạn Thần... Có người nói lực phòng ngự của nàng ta là mạnh nhất trong vạn thần.”
“Thật sự mạnh nhất sao?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.
“Đúng, nếu như ngay chỗ này cũng xảy ra vấn đề, toàn bộ những nơi khác của Vạn Thần điện càng không thể nào chống đỡ nổi tai họa.” Tiểu Tịch nói.
Xích Hộc chợt nói: “Khó trách ta đang tu luyện thử dùng các loại sức mạnh công kích, nhưng không thể đánh hỏng bất cứ vật gì.”
Tiểu Tịch nói tiếp: “Không chỉ có vậy, căn mật thất này là kiệt tác của Nữ Thần Che Chở, gần như không có thứ gì có thể hủy hoại nó.”
Cố Thanh Sơn rơi vào trầm tư.
Câu chuyện ngụ ngôn kia...
Nếu quả thực đúng như Tiểu Tịch nói, nếu nhóm người này chạy trốn tới một nơi khác, tình trạng sẽ chỉ nguy hiểm hơn mà thôi.
Tiểu Tịch nói bổ sung: “Nếu có vật gì có sức phòng ngự mạnh hơn căn mật thất này thì chỉ có thể là cánh cửa thần thánh của vạn thần, nhưng cánh cửa kia cần bổ sung sức mạnh từ các loại bảo thạch, và bởi vì luật nhân quả nên chỉ có thể đứng im trong một mật đạo, cho nên ta mới lựa chọn chỗ này.”
Cố Thanh Sơn giật mình, tiện tay lấy ra một cánh cửa nặng nề.
Đùng!
Cửa va chạm vào mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
“Có phải cánh cửa này hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch trợn tròn mắt, cả kinh nói: “Ngươi làm thế nào mà tháo cánh cửa này ra?”
“Hắn nói hắn muốn đưa ta đi lưu lạc phương xa.” Cánh cửa ồm ồm nói.
Cố Thanh Sơn vỗ vào cánh cửa, nói: “Nói ta nghe một chút, ngươi vận hành thế nào?”
“Ngươi nhìn xem chỗ nào có cửa thì để ta lên đó, ta có thể trực tiếp thay thế.” Cánh cửa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận