Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1939. Bí Mật Của Laques


Đánh dấu
Tại dòng sông ngầm.
Reneedol bay được phân nửa thì bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Nàng ta vội vàng giơ cánh tay lên chắn trước người.
Vô số ngôi sao từ trên cổ nàng ta bay ra, ngưng tụ thành một tấm khiên một mặt phát sáng trên tay nàng.
Gần như cùng thời điểm đó, phía trước dòng sông ngầm, một cột sáng đen đột nhiên lao vụt lên.
Cột sáng này di chuyển với tốc độ nhanh đến cực điểm, gần như xuất hiện trước mặt Reneedol chỉ trong nháy mắt.
Tấm khiên và cột sáng va vào nhau.
Rầm...
Cột sáng đen bị bắn ngược trở ra, xuyên thấu vách đá dày trên thượng nguồn dòng sông ngầm, chỉ để lại trên đó một đường hầm sâu hút.
Reneedol giơ tấm khiên, lạnh lùng nói: “Ẩn nấp trong xó xỉnh tối tăm, lấy phương thức đê tiện để đối mặt với vận mệnh, ngươi quả nhiên vẫn làm cho người ta chán ghét như vậy.”
Một âm thanh thật lớn từ trong dòng sông ngầm vang lên: “Không cần phải chán ghét người sáng tạo ra ngươi, bởi vì ngươi đến từ ta, là một phần của ta.”
Reneedol lắc đầu nói: “Vừa nghĩ tới chuyện ngươi có thể theo dõi suy nghĩ của ta mọi lúc mọi nơi, ta đã cảm thấy chán ghét.”
“Đó là bởi vì ngươi vẫn chưa trưởng thành, một ngày nào đó ngươi sẽ thích ứng được với phương thức tồn tại này.” Âm thanh kia trả lời.
“Ta mãi mãi sẽ không bao giờ thích ứng.” Reneedol nói.
Trong dòng nước sâu thăm thẳm phía trước nàng ta, một xúc tu khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước.
Xúc tu này vô cùng to lớn, trực tiếp ngăn chặn toàn bộ dòng chảy.
Trên xúc tu, một khe hở từ từ xuất hiện, nhanh chóng mở rộng ra hai bên, để lộ một con mắt màu đen dựng thẳng bên trong.
Con mắt khổng lồ này nhìn chằm chằm vào Reneedol, lạnh lùng nói: “Kết cục ngày hôm nay của ngươi đã được định trước, giống như đám vạn thần lẩn trốn trong một xó xỉnh nào đó của thế giới Phủ Bụi.”
Ầm...
Một làn hơi nước từ dòng sông ngầm dâng lên.
Từng bóng dáng lần lượt quất hiện trên dòng sông ngầm, dần dần lấp đầy lòng sông.
Hơi nước theo gió tản ra, dáng vẻ của bọn họ cũng nhanh chóng bại lộ trước mặt Reneedol.
“Đây là... những đồng bạn trốn trong thế giới Phủ Bụi.”
Sắc mặt Reneedol chợt tái nhợt khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Những thần linh kia mặc chiến giáp, trong tay nắm binh khí, nhìn về phía Reneedol bằng con mắt đờ đẫn.
Những xúc tu dài nhỏ dày đặc đâm thật sâu vào gáy bọn họ, khống chế tất cả.
Âm thanh lớn kia ồ ồ vang lên:
“Reneedol, ta không có thời gian ở đây lằng nhằng với ngươi, lập tức giao Mạc cho ta... Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Reneedol cười lạnh một tiếng.
Bóng ma thâm trầm từ trên chiến giáp của nàng lao ra, bao phủ khắp bốn phía.
Vô số ngôi sao từ trên cổ nàng ta phóng ra, hóa thành một thanh trường mâu.
Nàng ta một tay nắm trường mâu, một tay cầm thuẫn, cao giọng nói: “Chẳng qua chỉ là vạn thần mà thôi, vậy mà cũng muốn cướp Mạc khỏi tay ta?”
“Vậy thì chết đi!” Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận nói.
Theo tiếng tuyên bố này của nó, toàn bộ thần linh đứng trong sông ngầm bắt đầu rục rịch.
Rắc!
Một âm thanh giòn giã đột nhiên vang lên.
Reneedol ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách đá xuất hiện từng vết nứt, những khe hở đang lan ra với tốc độ rất nhanh.
Reneedol biến sắc.
Vô số tận thế đang nghiền ép toàn bộ Vạn Thần điện, điều này nàng ta biết rất rõ.
Nàng ta lại nhìn đối diện, chỉ thấy vô số xúc tu từ trong dòng sông ngầm vươn ra, nhằm về phía vách tường trên đỉnh đầu, chống đỡ vách đã sắp nát vụn kia.
Những xúc tu dài nhỏ trực tiếp men theo vết nứt nhập vào bên trong vách đá, hóa thành vật chống đỡ mới.
“A a a! Tận thế chết tiệt!”
Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận điên cuồng hét lên.
Vạn thần bị nó khống chế cũng đồng loạt ra tay, dùng đủ các loại sức mạnh để duy trì vách đá trên kia.
Reneedol lui về sau vài bước, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
Hai món thần khí trên tay mình chính là thứ mà năm xưa hàng triệu thần linh dốc hết sức đúc ra để giết chết chúa tể Nguyên Lực Vô Tận.
Lúc này chính là cơ hội tốt để tấn công đối phương...
Nhưng tình hình như bây giờ, một khi lật đổ Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận rồi thì không còn ai có thể chống đỡ Vạn Thần điện.
Giết chết nó, vô số rác rưởi tận thế trên khắp vùng đất này sẽ phá hủy toàn bộ Vạn Thần điện.
Đến lúc đó mình cũng sẽ chết!
Tất cả sinh linh trốn trong Vạn Thần điện kéo dài hơi tàn cũng sẽ chết!
Reneedol giơ trường mâu lên, cuối cùng lại chậm rãi buông xuống.
Bỗng nhiên, một giọng nam từ sau lưng nàng ta vang lên: “Không cần suy nghĩ nhiều, bây giờ không phải là thời cơ để giết nó.”
Reneedol chợt quay đầu lại.
"Mạc! Sao huynh lại tới đây, ở đây quá nguy hiểm!" Nàng ta vội vàng nói.
Đại Ca nhìn nàng ta, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, nói: “Nào, cho ta mượn sức mạnh ngôi sao của muội.”
“Huynh muốn làm gì?” Reneedol hỏi.
Sách Vận Mệnh bay lơ lửng trước mặt Đại Ca, tự động mở ra, dừng lại tại một trang giấy.
Chỉ thấy trên trang sách này vẽ các loại cơ quan cùng với một con ngươi to lớn nằm chính giữa trang sách, đang nhìn chằm chằm vào Đại Ca.
“Chúng ta cần mượn một chút sức mạnh để đối phó tình thế trước mắt.” Đại Ca nói.
...
Mật thất.
Ánh sao rực rỡ nhập vào thân thể Xích Hộc, sau đó biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng ta, có phần ngạc nhiên.
Nhưng nếu suy nghỉ tỉ mỉ, rượu hệ Tử Vong mà nàng ta uống là do mình mang đến, dạy nàng ta điều chế rượu cũng là mình chủ động, thuật pháp ngôi sao ngoài phòng ngự còn phải có công kích cũng đều do chính mình dạy.
Thật không ngờ sau đó Xích Hộc lại tạo thành một con bò cạp ngôi sao, phối hợp ăn ý với chén rượu mà hắn điều chế ra.
Vận mệnh thực sự là huyền diệu đến lạ.
Cũng không biết tương lai của Xích Hộc sẽ như thế nào.
Cũng không biết rốt cuộc Anna có phải là đời sau của nàng hay không.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nhịn không được, hỏi: “Xích Hộc, con bò cạp mà cô dùng ngôi sao sáng tạo ra đâu?”
Xích Hộc hếch cằm, đây kiêu ngạo nói: “Ngươi đoán xem?”
“Không đoán được.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hì hì, bò cạp chính là ta.” Xích Hộc nói.
“Sao có thể như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Xích Hộc kiên nhẫn giải thích: “Đây là một loại pháp thuật ngôi sao đặc thù, nó giúp ta mang trong mình sức mạnh của thú ngôi sao Tử vong. Mạc nói đây là phương thức mạnh nhất, chỉ có điều từ xưa đến nay gần như không ai có thể hoàn thành nó.”
“Thế nhưng cô hoàn thành rồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhờ có ngươi cho ta mượn lưỡi hái ngọn lửa Tử Vong này, còn dạy ta điều chế rượu, nếu không ta không thể nào thành công được.” Xích Hộc nói.
Cố Thanh Sơn hơi ngẩn người.
Thì ra hết thảy đều do mình.
Mình thân mang sức mạnh “Xuyên Tạc”, trở lại thời đại này, gặp phải rất nhiều đối thủ mà bản thân không có cách nào đánh thắng nổi.
Tận thế Lục Đạo.
Reneedol.
Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận.
Thậm chí là những Phong Ấn Chương mà Đại Ca từng đề cập tới.
Dưới tình hình như thế này, mình còn có thể thay đổi được gì?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn khẽ chớp, nhìn Tiểu Tịch cách đó không xa một chút, rồi lại nhìn sang Xích Hộc - thiếu nữ vì ngưng tụ ngôi sao thành công mà trên mặt đầy nét cười vui sướng.
Một âm thanh từ trong lòng Cố Thanh Sơn vang lên.
Bất luận thế nào, ít nhất phải bảo đảm cho các nàng sống sót.
Cho dù tận thế ngút trời, quái vật hoành hành, cũng phải giúp các nàng làm chủ quyền được sống của bản thân!
Ánh mắt Cố Thanh Sơn dần dần trở nên kiên định.
Hắn đứng lên, dạo vòng quanh mật thất.
Laques là người mạnh nhất trong ba chị em vận mệnh, trông coi vận mệnh của các vị thần, ngay cả Chúa tể Nguyên Lực Vô Tận cũng không thể nào chiếm đoạt tư tưởng của cô ta.
Thần khí mà năm xưa hàng triệu thần linh rèn đúc cho Laques, hẳn là thần khí mạnh nhất.
Muốn thu được lực lượng mạnh hơn, đường tắt tốt nhất chính là đi tìm thần khí này!
Thế nhưng đi đâu tìm đây?
Để lừa Reneedol, Laques đã đưa cho mình một cái chìa khóa giả.
Mình nên làm thế nào mới có thể lần ra đầu mối và tìm được thần khí thật?
Cố Thanh Sơn trầm tư một hồi, suy nghĩ đến mức đau đầu.
“Rod, ngươi đang làm gì?”
Xích Hộc nhìn bộ dạng mặt ủ mày chau của hắn, nhịn không được tò mò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận