Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2008. Tử Đấu! (2)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn nói với vẻ thản nhiên: "Hiện tại chúng ta cần lựa chọn một loại yếu tố, loại yếu tố nào cũng được, thế nhưng ta phải tuyên bố trước, ngay cả ta cũng không biết trận tế vũ này sẽ diễn ra như thế nào cả."
"Yếu tố gì?" Reneedol hỏi.
"Ta có nghĩa vụ phải giải thích cho ngươi biết, thứ quan trọng nhất trong trận tế vũ này là yếu tố, cái gọi là yếu tố đó là phương diện mà ngươi tự tin có thể đánh bại kẻ địch." Cố Thanh Sơn nói.
"Vận mệnh! Ta luôn chống lại vận mệnh, cũng luôn chiến thắng nó!" Reneedol nói lớn.
Cố Thanh Sơn yên lặng một lát, lắc đầu nói: "Thực ra thế giới tàn khốc hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ngươi, mà ngươi chưa bao giờ ý thức được điều này, điều này là Mạc không đúng."
"Hiện tại, ta sẽ nói cho ngươi biết, cuộc sống thực tế là như thế nào."
Hắn vỗ tay.
Trong hư không, một giọng nữ với thanh âm khàn khàn vang lên:
"Rất tốt, vận mệnh là một loại thích hợp làm yếu tố, vậy hãy quyết định là vận mệnh."
"Các ngươi sẽ trao đổi vận mệnh với nhau... Xem ai có thể sống sót..."
"Tất cả có ba mạng."
"Người tử vong nhiều lần hơn..."
"Sẽ đạp lên con đường tử vong chân chính."
Ánh sáng lóe lên.
Cố Thanh Sơn và Reneedol biến mất không thấy đâu nữa.
...
Trời mưa đã kéo dài một ngày một đêm.
Trong hố người chết bên ngoài trại lính, xuất hiện một vài tiếng động.
Đống xác chết bị tách ra, Reneedol lăn ra bên ngoài.
"A... a..."
Nàng ta thở dốc, dùng tay sờ lên trên người.
Trên người nàng ta đang mặc một chiến giáp kỳ lạ, hỗn hợp bùn đất, vết máu, nước mưa, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đã rơi xuống vài mảnh chiến giáp.
Giống như vừa trải qua một trận tử đấu vậy.
Mưa rơi như trút nước.
Nước mưa lạnh lẽo rơi lên vô số vết thương trên người, làm nàng ta đau gần chết.
"Chuyện gì vậy!"
Nàng ta nói một mình, rồi nhìn về bốn phía xung quanh.
Lực lượng sao trời trên người nàng ta đã rất yếu ớt, thế nhưng cũng may là đang khôi phục.
Reneedol giơ tay lên, thử một chút.
Cũng may vẫn có thể sử dụng lực lượng pháp tắc để tấn công!
Cuối cùng nàng ta cũng có thể thả lỏng.
Nói như vậy, hiện tại mình đang ở trong vận mệnh của Rod khi trước sao?
Reneedol kiểm tra cơ thể của mình.
Cũng may cơ thể vẫn là cơ thể của mình, cũng không biến thành đàn ông.
Như vậy, hiện tại nên ở lại đây chờ đợi, hay là đi tìm cứu viện?
Khi nàng ta đang do dự thì trong bóng đêm tăm tối, có một tia sáng dần dần tới gần.
Đó là một người đang tuần đêm.
Reneedol quan sát người kia, nói lớn: "Này!"
Ngươi kia hơi run run, sợ tới mức vứt bỏ đèn lồng mà chạy trốn.
Reneedol thả lỏng.
Đó là một phàm nhân, lá gan cũng rất nhỏ.
Xem ra chắc là gần đây cũng có nơi có thể chắn gió che mưa.
Vài giây sau...
Người tuần đêm khi trước mang theo mấy tên binh lính trang bị đầy đủ vũ khí đi tới.
"Cuối cùng cũng có một vài tên gan lớn đi tới." Reneedol cười lạnh.
Nàng ta dùng nước mưa rửa sạch lớp bùn trên mặt mình đi, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp vô song.
Không ai có thể chống lại sắc đẹp của nàng ta.
Người binh lính kia tới gần, dùng ngọn đèn chiếu sáng nơi đây rồi đứng im tại chỗ.
Binh sĩ nắm chặt đao trong tay, hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Reneedol nhìn xuống chiến giáp trên người mình, con ngươi hơi đảo rồi nói: "Tại hạ đang bị thương nặng, không thể cử động được, xin các hạ hãy cứu ta."
Không cử động được sao?
Sắc mặt binh sĩ không thay đổi, cầm đao đi về phía trước rồi nói: "Cô nương, ngươi là người của môn phái nào? Mạng của cô nương thật lớn nha, nào, để ta dìu ngươi."
"Cám ơn." Reneedol nói.
Cuối cùng cũng có thể tìm được một nơi nghỉ ngơi.
Thế nhưng vừa rồi hắn ta hỏi về môn phái...
Môn phái là cái gì?
Nàng ta còn đang nghĩ ngợi thì người trước mặt đã đưa tay đỡ nàng, rồi nói:
"Không cần khách khí, chết đi."
Trường đao xuyên qua màn mưa, biến thành một luồng sáng lạnh, chém thẳng vào cổ Reneedol.
Một đao này của ngũ trưởng rất hung ác, lại tận dụng thời cơ rất tốt, đầu của Reneedol bị chặt rơi, lăn xuống hố người chết.
Một đao rảnh nợ!
Ngũ trưởng cất đao đi, quay người về phía người tuần đêm rồi nói: "Nữ quỷ này nửa đêm rồi còn dám tới dò xét tình báo của quân doanh chúng ta, băm nát nàng ta, rồi ném về đống xác đi."
"Vâng." Người tuần đêm trả lời với vẻ kính cẩn.
...
Cố Thanh Sơn mở mắt ra.
Hắn phát hiện mình là một trái cây trên một cái cây.
Mặt trời mới mọc.
Ánh sáng chiếu lên trên cây, mang theo sức sống của một ngày mới tới nơi đây.
Cố Thanh Sơn quan sát khắp nơi, thấy mình đang ở một vị trí tốt nhất trên cái cây này. Mà mặt sau của cái cây này còn có một trái cây khác, hoàn toàn không thể hưởng thụ mặt trời buổi sáng.
Ngay lập tức, Cố Thanh Sơn đã hiểu tình huống hiện tại là như nào.
Tử Đấ, đã thay đổi vận mệnh của mình và Reneedol với nhau.
Quyết thắng thua trong ba trận sao?
Nếu Reneedol ở trong vận mệnh của mình, thì có lẽ không dễ sống sót đâu.
Mà khi mình nhận lấy vận mệnh của nàng ta thì thời điểm khó khăn nhất thực ra là khi vận mệnh vừa bắt đầu.
Sau khi mình sinh ra sẽ là nam hay nữ?
Hình như trái cây cũng không phân biệt là nam hay nữ nha.
Cũng may hiện tại nữ thần Vận Mệnh còn chưa tới, mình có thể làm vài chuyện trước, như vậy thì cũng có thể nhận được tình báo về phương diện này.
Nghĩ tới đây, hắn uốn éo cơ thể, lăn tới mặt sau của cây.
Nơi này thật đúng là có một trái cây nhỏ gầy.
Nó chính là Tịch khi chưa sinh ra!
Cảm xúc Cố Thanh Sơn phun trào, hơi cảm khái.
"Này..."
Hắn vừa nói vừa chạm vào quả nhỏ này.
Quả nhỏ bị chạm nhẹ thôi cũng đã bị đẩy vào nhánh cây.
"Hả? Ca ca, tại sao ca lại tới đây?" Quả nhỏ hỏi.
Cố Thanh Sơn nói với giọng nghiêm túc: "Bây giờ là bao giờ rồi mà còn ngủ nướng hả? Lăn ra phơi nắng cho ta."
Quả nhỏ ngây người, rồi lắp bắp: "Bình thường ca đều không phép ta đi phơi nắng."
Cố Thanh Sơn nói xen vào: "Từ hôm nay trở đi, muội phải ra phơi nắng, nếu không dinh dưỡng sẽ không đủ, nhanh đi đi!"
"Dạ, được, ca ca, ca cũng đi cùng đi."
"Đương nhiên là ca ca cũng đi rồi."
Gió thu thổi nhẹ, ánh bình minh rực rỡ.
Hai trái cây tựa trên nhánh cây, tắm rửa ánh sáng đầy sức sống của nắng mai.
"Ca, ta ăn no rồi." Tiểu Tịch nói.
"Muội ăn quá ít rồi, không thể được, ăn thêm chút nữa đi." Cố Thanh Sơn nói.
"Bình thường ta đều không ăn sáng..."
"Hừ, không ăn sáng thì làm sao có đủ dinh dưỡng chứ, về sau phải luôn ăn sáng, nhớ không?"
"Dạ."
Trái cây tên Tịch yên lặng tựa trên nhánh cây.
Từng luồng ánh sáng màu cam dần dần bốc lên trên không, giao thoa với nhau, tạo thành màu vàng kim sáng chói, chiếu rọi lên cơ thể nho nhỏ của nàng.
Tiểu Tịch hơi thở dài, nói: "Hóa ra nắng sớm lại đẹp như vậy."
Cố Thanh Sơn yên lặng, lăn tới cạnh Tiểu Tịch, nói:
"Tiểu Tịch, cái này gọi là triêu hà (ánh bình minh)."
"Thật sao? Thật sự là một cái tên rất đẹp."
"Thế nhưng khi có loại ánh sáng này xuất hiện, thì chứng minh thời tiết sẽ trở nên không tốt." Hắn giải thích.
"Ồ? Sau đó sẽ có mưa sao?" Tiểu Tịch hỏi với vẻ hứng thú.
"Có thể sẽ là ngày mưa dầm... có câu tục ngữ là 'triêu hà không nên ra ngoài cửa'."
"Câu đó có ý gì?"
"Nói đơn giản thì là, ánh nắng xuyên qua tầng khí quyển rồi chiếu xuống đất, dọc đường bị phân tử trong không khí làm tản ra, những bước sóng ánh sáng ngắn như tím, xanh lam, xanh lục rất dễ bị tản ra, mà những bước sóng ánh sáng dài như đỏ, cam, vàng thì có tính chất xuyên thấu rất mạnh, nếu như ánh bình minh đỏ hồng thì cho thấy trong khí quyển có rất nhiều hơi nước, trạng thái sẽ không ổn định, xác suất xuất hiện ngày mưa dầm rất cao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận