Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1682. Sao Lại Là Ngài?


Đánh dấu
Tuy rằng đã dùng hết một ít, nhưng bây giờ tổng số lượng hồn lực vẫn duy trì ở mức hơn ba trăm triệu.
Người nhiều tiền thì luôn hào phóng.
Cố Thanh Sơn trực tiếp cho gà trống một trăm nghìn điểm hồn lực.
Được hồn lực rót vào, gà trống cũng có tinh thần hẳn lên.
Nó hăng hái nói: “Người anh em, quả nhiên ngươi quá hào phóng, từ nay trở đi, chuyện của ngươi chính là chuyện của gà trống ta đây.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Ta muốn biết thông tin về thế giới này.”
Gà trống khổ sở nói: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết những thông tin có liên quan tới ngươi.”
“Cũng được, xin nói cho ta biết.” Cố Thanh Sơn nói.
Gà trống nói: “Tính mạng của ngươi đang bị đe dọa, không chỉ có tận thế đang dần dần tới gần, còn có kẻ địch đang âm thầm ẩn nấp sẽ đến Tinh Vực U Ám trong vòng mười giây, hắn đang nghĩ cách giết ngươi.”
“Nhất định phải cẩn thận, ác quỷ kia có thân phận đường hoàng, là nội gián của thế giới Ác Quỷ trong thành Hư Không, hắn cũng giống như tận thế, đều đang nhằm vào tính mạng của ngươi.”
Gà trống nói xong, lập tức hóa thành pho tượng, không động đậy nữa.
Cố Thanh Sơn chậm rãi thu hồi pho tượng.
“Sẽ đến trong vòng mười giây... Nói như vậy, người của Ác Quỷ cũng tới?” Hắn rù rì nói.
Bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao băng xẹt qua.
Sao băng này bay thẳng đến chỗ Cố Thanh Sơn, nhanh chóng rơi xuống.
“Ầm...”
Sao băng rơi xuống tạo thành một cái hố sâu ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một chàng trai đẹp đến mức yêu nghiệt từ trong hố lớn đi ra.
Bên hông hắn đeo một thanh kiếm, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cánh cửa truyền tống này không thể cải tiến một chút à?”
Quạ Bạc Chết Đứng.
Ngay sau đó, một người khác cũng nhảy ra từ hố sâu, mở miệng nói: “Thôi đi, loại truyền tống này chính là như vậy, mấy trăm năm rồi cũng không cải tiến.”
Đây là một gã đàn ông gương mặt luôn mang theo ý cười, mặc áo dài rộng màu trắng, tay cầm một cây quạt màu trắng.
Cố Thanh Sơn nhìn hai người.
Sẽ đến trong vòng mười giây.
Ác quỷ.
Thân phận đường hoàng.
Gà trống nói “tên ác quỷ kia”, như vậy, trong hai người này, có một người là người của Ác Quỷ.
Rốt cuộc là Quạ Bạc Chết Đứng, hay là cái người không quen biết kia?
Cố Thanh Sơn vừa suy nghĩ, vừa tỏ vẻ kinh ngạc hỏi rằng:
“Quạ, sao ngươi lại tới đây?”
Quạ lười biếng nói: “Ta đã lâu không nhận nhiệm vụ chư giới quy mô lớn, lần này tới xem một chút, hoạt động gân cốt.”
Cố Thanh Sơn nhìn người đứng bên cạnh hắn, hỏi; “Thì ra là thế, vậy vị bên cạnh ngươi là...”
Quạ nói: “Người của Công hội Thợ Săn, cũng là một cao thủ cấp Danh Hiệu, khởi hành cùng một đợt với ta.”
Người đàn ông kia hướng về phía Cố Thanh Sơn, ôm quyền nói: “Xin chào, ta là ‘Bạch Ưng’ Cung Ngũ của công hội thợ săn, ngươi là vị nào?”
Cố Thanh Sơn không để ý tới hắn, nói với Quạ: “Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Quạ lấy thẻ thân phận ra xem, nói: “Đi trợ giúp địa phương gần nhất... phía chính bắc có một địa điểm tập trung của nhân loại, thị trấn U Hỏa.”
“Tốt, chúng ta đi thôi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ờ, được.”
Quạ theo Cố Thanh Sơn xoay người rời đi.
Hai người cũng không hề liếc mắt nhìn thợ săn lấy một cái.
Bạch Ưng Cung Ngũ bị bỏ lại.
Gã do dự một giây, đột nhiên nổi giận nói: “Khốn nạn, thân là một tên thích khách cấp thấp mà cũng dám coi thường ta, ta muốn ngươi phải trả giá thật lớn!”
Nếu như tên “Tội Ngục Long Vương” này thực lực yếu kém, vậy cứ trực tiếp giết chết!
Trái lại, nếu như thực lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, mình khó mà đối phó, vậy rất có thể hắn là hung thủ giết chết Độc Trưởng lão.
Đến lúc đó, mình lập tức đưa tin cho Quỷ chủ.
Bạch Ưng Cung Ngũ vung cây quạt trong tay, chuẩn bị thi triển thuật pháp.
Cùng lúc đó, Quạ và Cố Thanh Sơn đứng lại.
“Tên thợ săn này có bị mất não không, tự dưng lại nổi cáu thích khách cấp Vô Sách của Công hội chúng ta làm cái gì?”
Quạ lầu bầu xong, rút kiếm ra, quay người đánh nhau.
Cố Thanh Sơn không nói một lời.
Hắn lẳng lặng nhìn Quạ tiếp đòn của tên thợ săn Danh Hiệu kia.
Một thích khách cấp Danh Hiệu, một thợ săn cấp Danh Hiệu, rốt cuộc ai mới là người của Ác Quỷ?
Bạch Ứng Cung Ngũ thấy Quạ lên nghênh chiến, sát khí trong lòng lập tức thu lại.
Đây không phải là mục tiêu của mình.
Hơn nữa thực lực của người này cũng không yếu.
Đánh với hắn một trận, lỡ như bị thương thì thật sự không đáng.
Bạch Ưng Cung Ngũ vung quạt vài cái có lệ, đánh với Quạ vài chiêu liền lui về phía sau.
“Quạ, ta không đánh với ngươi, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, ngươi có thể bảo vệ hắn được một lần nhưng không thể bảo vệ hắn cả đời!” Bạch Ưng Cung Ngũ uy hiếp.
Gã nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn không chút biểu cảm.
Quạ đã từng cùng mình uống rượu, từng gây chuyện, quen thuộc lẫn nhau.
Nếu như Quạ là người của Ác quỷ, khi ở phủ thành chủ cần gì phải diễn trò như vậy?
Nhưng nếu suy nghĩ ngược lại, nếu như thế giới Ác Quỷ thật sự giật dây chuyện ở phủ thành chủ, chẳng phải mình đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ sao?
Quạ từng thấy mình xuất kiếm, biết kiếm của mình khắc chế luật nhân quả.
Nói như thế, nếu như hắn ta là người của Ác Quỷ, muốn giết mình cũng là có lý do.
Nhưng vừa rồi Bạch Ưng Cung Ngũ muốn đánh nhau với mình, hắn ta lại xông tới.
Là cố ý diễn trò tranh thủ lòng tin hay là thật sự thay mình ngăn cản chuyện này?
Cố Thanh Sơn nhớ lại một chút, nhất thời cũng khó mà kết luận.
Về phần cao thủ cấp Danh Hiệu của Công hội Thợ Săn kia, đương nhiên cũng có thể là người của thế giới Ác Quỷ.
Chuyện này phiền toái rồi...
Đột nhiên, ba tấm thẻ thân phận của ba người cùng nhau sáng lên.
Dòng chữ hoàn toàn giống nhau từ trên thẻ bay ra ngoài, hiển thị trên không trung:
[Tình huống khẩn cấp: Thị trấn U Hỏa sắp thất thủ, xin lập tức đi ngay!]
Sau khi xem xong, Quạ cất minh bài, nói với Cố Thanh Sơn: “Bên kia đang chờ trợ giúp, xem ra chúng ta phải tăng nhanh tốc độ.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ xoay như chong chóng.
Tận thế lần này là cấp Vô Sách, đồng thời đang cấp tốc tăng trưởng, mình làm sao có đủ thời gian nhận rõ ác quỷ thật giả?
Phải lập tức xác nhận thật giả, một lần vất vả cả đời nhàn nhã.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn xẹt qua Quạ, dừng lại trên người Bạch Ưng Cung Ngũ.
Đánh cược một lần.
Đánh cược rằng mình không nhìn lầm Quạ.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn lấy ra một sợi tóc từ trong túi trữ vật, âm thầm nắm trong tay.
Hắn nói: “Quạ, ngươi đi trước, ta có chút chuyện cần nói với vị Bạch Ưng Cung Ngũ này.”
Bạch Ưng Cung Ngũ sửng sốt.
Quạ hoài nghi liếc hắn một cái, nói: “Ngươi biết hắn à?”
“Có một số việc ta cần nói riêng với hắn, chờ ta nói xong, sẽ đi tìm ngươi.” Cố Thanh Sơn cho hắn ta một ánh mắt trấn an.
Quạ chần chờ một lúc, nói: “Được, ta đi trước, nếu có chuyện gì thì dùng thẻ thích khách liên lạc với ta.”
“Ừ.” Cố Thanh Sơn nói.
Quạ nhìn hắn thêm lần nữa, thân hình thẳng lên, bay vút lên trên cao.
Ở đó chỉ còn lại Cố Thanh Sơn và Bạch Ưng Cung Ngũ.
Bạch Ưng Cung Ngũ vẻ mặt phức tạp, sát khí trên người ngày càng dày đặc.
“Một thích khách cấp ‘Vô Sách’ nhỏ bé thì có chuyện gì muốn nói với ta?”
Hắn phe phẩy cây quạt màu trắng, nhẹ giọng nói.
Khí thế trên người Cố Thanh Sơn biến đổi, trầm giọng nói: “Bạch Ưng Cung Ngũ, ta biết ngươi là người của chúng ta, ngươi có nhiệm vụ của ngươi, ta có chuyện của ta, rốt cuộc là ai gây chuyện náo loạn bảo ngươi đến đây chọc tới ta?”
Bạch Ưng Cung Ngũ ngây người.
“Ngươi đang nói cái gì? Ta thành người của Công hội Thích Khách các ngươi từ khi nào?” Gã nhịn không được hỏi.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ bực bội, dung mạo dần dần thay đổi.
“Nhất định là nhầm lẫn ở đâu đó.” Hắn vênh váo hung hăng nhìn Bạch Ưng Cung Ngũ: “Ngươi làm việc như thế nào mà lại chọc cả tới ta chứ.”
Bạch Ưng Cung Ngũ nhìn hắn, ngây cả người.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ta không biết ngươi!” Bạch Ưng Cung Ngũ vờ như không nhận ra.
Hình dạng của đối phương còn chưa đủ để lấy được lòng tin của gã.
Gã lập tức bấm quyết, cẩn thận tất cả khí tức trên người đối phương.
Không có vấn đề.
Thậm chí con dấu chứng minh thân phận trong tay đối phương đúng là con dấu quỷ hùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận