Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1780. Bao Vây (2)


Đánh dấu
"Chỉ cần Tội Ngục Long Vương ra tay thì chúng ta có thể hỏi thêm một vấn đề nữa, hiện tại cần phãi nghĩ thật kỹ xem nên hỏi vấn đề gì." Tu nữ mù nói.
Đám người nhìn tượng kim cương hình người trước mắt mà trầm tư suy nghĩ.
Quạ bỗng nói: "Các vị, mặc dù Đại Hồng Thủy chưa tới, thế nhưng ta cảm thấy một loại điềm xấu, loại cảm giác này tới từ chính bản thân thành Hư Không."
Phi Nguyệt quát: "Quạ, cùng ta phát động kỹ năng dung hợp."
Nàng vươn tay ra, ném cho Quạ một sợi tơ đen.
Quạ nhận lấy sợi tơ đen, quấn quanh trên tay, thầm thì: "Dùng vận mệnh làm chất dẫn, hiện ra điềm xấu."
Sợi tơ đen bỗng nhiên lao tới hư không, rồi khuếch tán thành một màn ánh sáng.
Trong dòng chảy hư không hỗn loạn, rất nhiều bóng người quen thuộc xuất hiện trên màn ánh sáng.
Những người này chính là các đại lão của thành Hư Không.
Bọn họ không hề bị ác quỷ khống chế, thế nhưng đã nhập bọn với đám ác quỷ từ lâu rồi.
Đứng trước mặt tất cả mọi người là một lão già tóc trắng mang theo mặt nạ ác quỷ.
Trong tay lão ta cầm một tấm phù chú, lẩm bẩm một vài từ không rõ.
"Mở!" Lão già quát lớn.
Những người ở phía sau lưng lão ta, mỗi người cầm một tấm phù chú, kích thích lực lượng trong cơ thể mình.
Trước mặt bọn họ không xa, từng tầng sương mù dần dần xuất hiện, bay về hướng thành Hư Không.
Sương mù?
Trái tim Cố Thanh Sơn thít chặt lại.
Lực lượng quá mức cao cấp, hư không sẽ không chịu đựng nổi, chỉ có thể biểu hiện bằng sương mù, nếu không hư không sẽ vỡ vụn.
Thấy cảnh này, bọn họ có vẻ như đang phóng ra một loại thuật pháp loại cực lớn.
Tháp chủ tháp Hung Ma quát nhỏ: "Bọn chúng đang phóng ra một loại kết giới giam cầm cực mạnh, trừ khi lực lượng của chúng ta mạnh gấp mười bọn chúng, nếu không thì không thể thoát khỏi kết giới này được."
Cố Thanh Sơn thả thần niệm ra quan sát, quả thật khắp không gian xung quanh thành Hư Không đã bị một luồng sương mù bao phủ.
Sắc mặt Phi Nguyệt hơi đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão già tóc trắng kia, cũng không dời đi nữa.
Tiểu Điệp đi lên phía trước, nắm chặt tay của nàng ta.
"Ta không sao." Phi Nguyệt nói một cách thản nhiên.
Vào lúc này, mấy vị đại lão xung quanh liên tục nói chuyện.
"Nhìn kìa! Kia là Hội trưởng Công hội Thợ Săn."
"Còn có người của Thư viện Hư Không, bọn chúng và thiên sứ của giáo hội đứng cùng một chỗ."
"Người của Hiệp hội Khai thác mỏ và Bảo Thạch cũng không phải là người của chúng ta."
"Hừ, trước đó ta đã biết bọn khốn nạn kia đã gia nhập với lão..."
Người đang nói này có lẽ ý thức được điều gì đó nên ngậm miệng không nói tiếp, rồi liếc mắt nhìn về phía Phi Nguyệt.
Sắc mặt Phi Nguyệt tái nhợt, cắn chặt môi, mặc dù ánh mắt vẫn bình tĩnh thế nhưng tay của nàng lại đang run lên.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lóe lên.
Kỳ lạ...
Tại sao những người này, có vẻ như đều biết tên ác quỷ kia?
Phản ứng của Phi Nguyệt là sao?
Còn không đợi hắn nghĩ tiếp thì lão già trên màn ánh sáng có lẽ đã nhận ra điều gì đó.
Lão ta nhìn về phía mấy người Cố Thanh Sơn, cười to: "Phi Nguyệt, hiện tại con có thể mượn nhờ thiên phú của người khác để nhìn trộm vận mệnh rồi, thật sự là trưởng thành rồi đây."
Phi Nguyệt lạnh lùng nói: "Ông tới đây làm cái gì?"
Lão già nói: "Tại sao ta lại không thể tới? Dù sao con sắp tới thế giới Ác Quỷ rồi, vì để tránh có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên ta tự mình tới đón con."
"Ngoài ý muốn?" Phi Nguyệt nói lại lần nữa, hai mắt cụp xuống, nói: "Hóa ra ông đã sắp đặt rất nhiều quân cờ ẩn ở trong thành Hư Không, cuối cùng lại còn phóng ra kết giới giam cầm loại cực lớn về phía phủ thành chủ, chỉ vì đón ta tới thế giới Ác Quỷ thôi sao?"
Lão già cười tủm tỉm nói: "Con đã quản lý thành Hư Không rất tốt, còn lôi kéo một đám cường giả chân chính nữa, điều này đã chứng minh được năng lực của con. Thế nhưng, những chuyện này mà đi so sánh với thiên phú về vận mệnh của con thì thật sự không đáng nhắc tới."
Lão ta khuyên: "Phi Nguyệt, thiên phú của con thật sự là hiếm thấy trên đời này, chỉ có ở thế giới Ác Quỷ mới có thể phát huy lực lượng của con. Mấy năm này vì giúp con, ta đã làm rất nhiều chuyện, những chuyện ta làm chỉ vì tốt cho con, coi như bây giờ con không hiểu thì ta vẫn sẽ làm tiếp."
Phi Nguyệt nói với giọng bình tĩnh: "Nếu như ta không có thiên phú về vận mệnh, nếu như ta chỉ là một người với tư chất bình thường, liệu ông vẫn sẽ tốn công sức nhiều như thế hay không?"
Lão già định nói điều gì đó, thế nhưng lại không thể nói ra thành lời.
Cố Thanh Sơn rất khó hiểu khi nghe đoạn đối thoại này, rồi hắn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp cảm nhận được ánh mắt của hắn, thì quay lại nhìn hắn.
Ngay sau đó, giọng nói của nàng vang lên bên tai hắn:
"Ta chỉ truyền âm cho ngươi biết, ngươi biết chuyện này là được rồi, đừng nói cho người khác biết."
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Tiểu Điệp nói: "Người kia là cha của Phi Nguyệt, là thành chủ của thành Hư Không."
Cố Thanh Sơn giật mình, nói: "Cái gì? Phi Nguyệt từng nói cha của nàng đã chết rồi mà?"
"Nàng hận ông ta."
"Chuyện gia đình nàng rất phức tạp, tóm lại là như này, Phi Nguyệt đã thể hiện thiên phú về vận mệnh cực kỳ xuất sắc của mình từ khi còn nhỏ. Sau khi thế giới Ác Quỷ biết được thì muốn mang Phi Nguyệt đi, thế nhưng mẹ của Phi Nguyệt lại không đồng ý."
"Ác quỷ hứa hẹn rất nhiều điều kiện ưu đãi, cùng với vô số chỗ tốt, cuối cùng cũng làm cho cha của Phi Nguyệt dao động."
"Thế nhưng mẹ của Phi Nguyệt vẫn không đồng ý, bà cảm thấy bất kỳ vật gì đều không thể đổi lấy con gái của bà được."
"Về sau thì không biết tại sao, mẹ của Phi Nguyệt chết, đám ác quỷ cũng rút lui."
"Thế nhưng một thời gian sau, đám ác quỷ lại tới thành Hư Không một lần nữa, tìm tới cha của Phi Nguyệt, yêu cầu chờ Phi Nguyệt trưởng thành thì sẽ gả cho một trong ba vị Quỷ chủ làm vợ, để nàng trở thành người phụ nữ có quyền thế nhất thế giới Ác Quỷ."
"Cha của nàng đồng ý sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Lúc đầu thì không, thế nhưng sau đó đám ác quỷ lại đưa ra càng nhiều chỗ tốt hơn thì cha nàng cũng đồng ý."
"Mẹ của Phi Nguyệt cũng là một Vận mệnh thuật sư cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng thực lực của bà đã tới giới hạn rồi, kém cực xa thiên phú vận mệnh mà Phi Nguyệt thể hiện ra."
"Ta cũng đã từng điều tra chuyện này, phát hiện ra mẹ của Phi Nguyệt vì bảo vệ nàng mà dùng tính mạng của bà để chiến thắng đám ác quỷ. Về sau cha của Phi Nguyệt nhập hội với Ác quỷ, thường xuyên ở lại thế giới Ác Quỷ, những chuyện ở thành Hư Không đều giao cho Phi Nguyệt xử lý."
Cố Thanh Sơn hỏi lại: "Tại sao nàng không trốn đi?"
"Ta cũng không biết, có lẽ là không trốn được. Lúc đầu khi ta vừa tới thành Hư Không, đã từng bị ác quỷ nhìn thấy. Bởi vì ta là quái vật có hình dáng quá đặc biệt, cực kỳ hiếm cho nên đám ác quỷ định bắt lấy ta. Khi đó ta chỉ có một mình, không nơi nương tựa, cũng may mà có Phi Nguyệt và Tháp chủ tháp Hung Ma tới ngăn đám ác quỷ lại, cho nên ta và Phi Nguyệt mới thân thiết như bây giờ."
"Tình hình cơ bản là vậy, ngươi biết là được, đừng nói cho người khác."
Tiểu Điệp dặn dò.
"Đã hiểu." Cố Thanh Sơn trả lời.
Hắn quan sát khắp mọi nơi xung quanh, nghĩ cách thoát khỏi nơi đây.
Đại Hồng Thủy sắp tới, mà cha của Phi Nguyệt lại dẫn người bao vây thành Hư Không.
Tiếp theo chính là thời điểm quyết định sự sống chết của đám người mình.
Nghĩ tới đây, Cố Thanh Sơn nhìn về phía Phi Nguyệt.
Hắn nhìn thấy đôi mắt đầy quyết đoán của Phi Nguyệt thì cũng hiểu chuyện sắp xảy ra là gì.
Không dễ làm đâu...
Phải làm cách nào mới có thể phá cục, sống sót qua lần này đây?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ liên tục.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn nhìn tới pho tượng làm bằng kim cương ở gần đó.
Cái tên ác quỷ này bị mệnh phù khống chế, nhiều nhất chỉ trả lời được một vấn đề mà thôi.
Mệnh phù...
Chờ đã, Mệnh phù sao?
Cố Thanh Sơn nhìn vào bức tượng kim cương kia mà suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận