Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2321. Trận Tuyến Triệu Hoán! (2)


Đánh dấu

Trong hư không, một cánh cửa phát ra ánh sáng màu đỏ tơi mở ra.
Chỉ thấy một bộ xác khô bước ra.
Người nọ mặc áo dài màu đỏ, trên người phát ra ánh sáng chói lóa ngút lên tận trời.
Ma Chủ Huyết Hải!
“Thầy.” Tô Tuyết Nhi cung kính nói.
Ma Chủ Huyết Hải thở dài, nói: “Trật Tự đã báo cáo lại tình hình cho ta biết, nhưng trong trận chiến lần trước, tất cả các quân bài của Biển Máu đều đã...”
Tô Tuyết Nhi đưa tới một bộ bài màu máu.
“Đây là?” Ma Chủ Huyết Hải kinh ngạc nói.
“Yên tâm, con đã cứu được toàn bộ linh hồn Huyết Hải từ một thời không khác.” Tô Tuyết Nhi thản nhiên nói.
Ma Chủ Huyết Hải run rẩy nhận lấy bộ bài.
Hắn ta không nhìn những lá bài khác, chỉ lập tức rút ra mười ba thẻ bài từ trong đó.
Ma Chủ Huyết Hải phóng ra tất cả sức mạnh, hai tay thoăn thoắt như ảo ảnh, nhanh chóng kết hợp mười ba lá bài vào cùng một chỗ.
Hắn ta cao giọng tụng niệm, nghe như gào thét:
“Biển máu sâu thẳm không ngừng tuôn chảy, cho dù bị rơi vào tận cùng của sự hủy diệt, ngươi cũng phải thay ta kêu gọi linh hồn xa xưa nhất.”
“Đến đây đi, gọi tên nàng! Để cho uy nghiêm của nàng phủ xuống thế gian!”
Mười ba thẻ bài đồng loạt bay tới, hợp thành một bức tranh.
Một cô gái tuyệt đẹp vô song đứng giữa trung tâm bức tranh, hai mắt nhắm lại, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn không gì sánh kịp, gần như khiến cho người ta không dám nhìn vào.
Đáng tiếc là cả bức tranh lại như ẩn như hiện, tựa như có thể ta biến giữa không trung bất cứ lúc nào.
“Tuyết Nhi! Giúp ta tranh thủ một chút thời gian, ta muốn ổn định thuật pháp này, đón vị nữ sĩ kia hàng lâm!” Ma Chủ Huyết Hải lớn tiếng nói.
Tô Tuyết Nhi gật đầu, nhìn ra khoảng không xa xăm.
Mười mấy gã tiên nhân vừa mới giết chết ban nãy đã kinh động đến thế giới này.
Chỉ thấy trên không trung có vô số tiên nhân xếp thành hàng ngũ, đang dần dần tới gần tòa thành sắt thép.
Phóng tầm mắt nhìn ra, đám thiên binh này đông đảo dày đặc phủ kín không trung, căn bản không nhìn thấy đâu là tận cùng.
Thiên giới dốc hết toàn bộ lực lượng rồi!
Tô Tuyết Nhi nhướng mày.
Muốn tranh thủ thời gian cho sư phụ, vậy cũng chỉ có thể...
Cô mở miệng ra lệnh:
“Tập trung toàn lực, thu thập gen đặc biệt có liên quan, phân tích kết cấu, cho ra công thức ưu hóa.”
“Tạo ra chúng sinh Thiên giới.”
“Bắt đầu sinh sản hàng loạt với tốc độ nhanh chóng.”
“Ầm ầm ầm...”
Mặt đất sắt thép tách ra, để lộ vô số bể nuôi cấy nhìn như tổ ong nằm sâu dưới lòng đất.
Từng tiên nhân lần lượt bò ra từ lỗ thủng, trên người mặc áo giáp sinh học, nhìn lên không trung.
Số lượng của bọn họ lên tới mấy ngàn, tuy không bằng số lượng tiên nhân trên không trung, nhưng chống đỡ tạm thời thì không thành vấn đề.
“Tập kích bất ngờ.” Tô Tuyết Nhi ra lệnh.
Thể tiến hóa trên mặt đất đồng loạt hành động.
Bọn họ xông lên trời cao, tấn công về phía đám tiên nhân kia.
Sau vài thơi thở.
Xa xôi trên bầu trời truyền đến một loạt tiếng nổ do thuật pháp tạo ra.
Đôi bên tranh đấu trực diện, bắt đầu hỗn chiến!
Các tiên nhân chiến đấu kịch liệt trên trời, một khi bị giết chết sẽ lập tức bị bảy tám thể nhân bản tiến hóa kéo xuống mặt đất, đưa xuống một cái bể phân giải bất kỳ.
Nhưng dù sao ít khó địch lại đông, trận đấu không thể tránh khỏi kết cục đã định sẵn.
Tô Tuyết Nhi cau chặt lông mày/
Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không ổn.
Tô Tuyết Nhi nói: “Xem ra muốn ta lên đây mà...”
Bỗng nhiên phía sau truyền tới một giọng nữ khác:
“Không, con không được đi, trong trận địa của đối phương cất giấu một vài vật nguy hiểm.”
Tô Tuyết Nhi lập tức ngoảnh đầu nhìn lại.
Chỉ thấy người nọ bước ra từ tranh vẽ.
Cô nhìn thoáng qua đám tiên nhân trên bầu trời bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Không tệ, tôi còn tưởng phải đợi thật lâu mới đến phiên tôi được thức tỉnh.”
Cô đặt một chiếc nhẫn màu máu lên ngực hắn.
Con ngươi Tô Tuyết Nhi co rụt lại, nói với vẻ bất an: “Điện chủ, ngài làm vậy là...”
Điện chủ linh hồn nở nụ cười, nói: “Đám Thánh Tuyển Giả đa mưu túc trí, đã liên lạc với thế lực các phương sau lưng bọn họ, cũng nghĩ ra được Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa bọn hojd dã bố trí rất nhiều thủ đoạn từ lâu, cố gắng nắm hết thảy trong lòng bàn tay, nhưng bọn họ lại không ngờ tới một việc.
“Việc gì?” Tô Tuyết Nhi hỏi.
Điện chủ Anh Linh nói: “Tôi, Cố Thanh Sơn và mạc đã sáp nhập sông Sinh Tử vào Lục Đạo Luân Hồi, nói cách khác, Lục Đạo Luân Hồi mới là vòng xoay mới của Thánh giới.”
Điện chủ Anh Linh thấp giọng đọc một câu thần chú.
Tô Tuyết Nhi trầm tư giây lát, ánh mắt dần dành sáng lên, nói: “Ý ngài là...”
“Không sai, tuy thế lực khác có vô số đường lui và mưu tính, nhưng chúng ta cũng có quân cứu viện, hơn nữa còn là quân cứu viện không hề tầm thường...”
“Chân Cổ Chi Ma, Người Trông Xuống Vạn Giới!”
Bốn phía giá lạnh.
Cố Thanh Sơn cảm giác như mình đang trôi nổi bồng bềnh.
Đầu tiên là trôi nổi, sau đó dần dần chìm xuống nước.
Liên tục chìm xuống.
Cho đến khi chạm đáy vực thẳm vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Ở đây hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có cảm giác ngạt thở vô tận và nỗi tuyệt vọng.
“Lẽ nào mình sắp chết rồi?”
Trong lòng Cố Thanh Sơn vô cùng kinh ngạc.
Nếu quả thật như vậy, chứng tỏ người được mình triệu hoán tới không có cách nào chữa trị thương thế của mình.
Tiểu Lâu và Ly Ám cũng nhất định sẽ bị cuộc chiến vừa rồi ảnh hưởng đến.
Bọn họ cũng chết rồi.
Nếu không, bọn họ nhất định sẽ cứu mình.
Thực sự hỏng bét.
Trong lòng Cố Thanh Sơn dâng lên một nỗi bi thương.
Hắn lại đợi thêm vài hơi thở.
Ngạt thở, lạnh lẽo, tuyệt vọng, tĩnh lặng.
Cảm giác này vẫn luôn bám theo hắn, không hề thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận