Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2996. Bàn Tay Hủy Diệt



Bàn tay hét lên một tiếng, liên tục biến ảo không ngừng, làm ra các loại tư thế hốt hoảng, hỏi: “Hắn thật sự là sứ đồ?”
“Không thể giả được.” Thần Kiếm Định Giới nói.
Bàn tay quay tới, đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng điểm một cái về phía Cố Thanh Sơn.
Oanh ——
Chỉ thấy một thác nước màu vàng kim hiển hiện ở phía sau Cố Thanh Sơn, sau đó mới chầm chậm tiêu tán trong hư không.
Bàn tay lập tức giơ ngón tay cái lên, nói: “Rất tốt, lần này cuối cùng cũng xuất hiện một chủ nhân hung tàn hơn, nếu như tâm nguyện của ngươi là chiến thắng Tà Ma thì ——”
“Thì thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho dù lấy sức mạnh của sứ đồ, lại thêm địa vị của Vua Vĩnh Diệt, vẫn đánh không thắng Tà Ma được.” Bàn tay lại chùng xuống dưới, nản lòng mà nói.
Cố Thanh Sơn lại cười lên, lên tiếng: “Nếu không chỉ như thế thì sao?”
Bàn tay dựng thẳng lên lần nữa: “Chẳng lẽ còn có sức mạnh khác sao?”
“Bên trong toàn bộ hỗn độn, tất cả hỗn độn chi linh sẽ đoàn kết lại, chiến đấu cùng Tà Ma.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không thể nào, sau khi Vua của Vĩnh Diệt chiến bại, bọn chúng đã đầu hàng, hiện giờ đang truy sát ngươi tứ phía —— kỳ thật nếu không phải vì tranh đoạt quyền hành của Vua Vĩnh Diệt, nói không chừng bọn chúng cũng đã tìm đến ngươi, đang cùng ngươi quyết tử một trận rồi.” Bàn tay nói.
“... Nhưng chúng nó đầu nhập vào Tà Ma, lại có chỗ tốt gì chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tồn tại.” Bàn tay phun ra hai chữ.
“Thì ra là thế, nhưng ta vẫn quyết định thử một lần, để bọn chúng đều đoàn kết lại chiến đấu với Tà Ma.” Cố Thanh Sơn nói.
Bàn tay rụt về lại, nhẹ nhàng lung lay ngón trỏ, nói: “Ai, ngươi chính là sứ đồ của hỗn độn, không cần ngây thơ như thế có được không —— ngươi lấy cái gì đi khuyên chúng nó từ bỏ giết ngươi? Lại dựa vào cái gì để chúng đoàn kết lại mà chiến đấu vì hỗn độn giống như ngươi?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta không cần đoàn kết bọn chúng lại.”
Bàn tay nói: “Vậy ngươi ——”
“Nếu bọn chúng đều đã ở trong đại lục Vĩnh Diệt này, như vậy chúng ta cứ giết sạch bọn chúng, cứ như vậy, tất cả sức mạnh của bọn chúng đều trở thành của ta.” Cố Thanh Sơn nói.
Bàn tay yên lặng, lẩm bẩm nói: “Từ trước đến nay ta chưa nghe nói qua phương pháp đoàn kết người khác như thế này... Nhưng hình như cũng rất hữu hiệu.”
“Biện pháp của hắn vẫn luôn là hữu hiệu nhất.” Thần Kiếm Định Giới nói.
Bàn tay suy nghĩ mấy giây, lại nói: “Suy nghĩ của ngươi không sai —— nhưng nơi này còn có một vấn đề cuối cùng.”
“Là cái gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho dù ngươi kế thừa sức mạnh của Vua Vĩnh Diệt, cũng không cách nào chiến thắng nhiều Vĩnh Diệt Chi Linh như vậy, ngươi định dùng phương pháp gì thu hoạch được sức mạnh của bọn chúng?” Bàn tay hỏi.
“Giết sạch bọn chúng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nhưng một mình ngươi thì đánh không lại bọn chúng.” Bàn tay nói.
Cố Thanh Sơn nhún nhún vai nói: “Ngươi mới vừa nói —— những quái vật bị trấn áp sâu bên trong đại lục hắc ám này rất mạnh mà?”
Bàn tay đột nhiên cứng đờ.
Mấy giây sau đó, nó chậm rãi làm ra một dấu tay “Yêu ngươi”, nó lên tiếng:
“... Thật là một tên hung ác, ta bắt đầu hơi thích ngươi rồi đó.”
“Bản thân của lửa đã đại diện cho kỳ tích kể từ lúc khởi nguyên Chư Thiên Vạn Giới.”
“Mà kỷ nguyên đứng sau lưng của nó, cái tên thật sự của nó sớm đã tan biến, chúng ta chỉ dùng Tứ Thánh Trụ Hỏa, hay là ‘Kỷ nguyên không thể tưởng tượng nổi’ đến xưng hô nó mà thôi.”
Bàn tay màu trắng dựng thẳng một ngón tay, rất nghiêm túc mà giải thích.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, sau đó nó: “Như vậy, chúng ta hãy đi phóng thích bọn quái vật của ‘Kỷ nguyên không thể tưởng tượng nổi’ đi.”
Bàn tay thay đổi phương hướng, chỉ xuống phía dưới mặt đất.
Oanh long long long ——
Bãi đá ngỗn ngang vỡ ra một khe hở rộng chừng mấy người, trong khe hở sâu không thấy đáy, chỉ có các loại phù văn tự nhiên hỗn loạn khắc lên trên vách đá, hội tụ ra một loại sức mạnh vô hình nào đó khó nói lên lời.
“Đầu tiên, chúng ta phải tránh đi những hỗn độn chi linh đó.” Bàn tay nói.
“Đi!”
Cố Thanh Sơn nhảy xuống, vết nứt nhanh chóng khép lại ngay phía sau hắn, tất cả các dấu vết đã bị xóa đi.
Trong bóng tối.
Bàn tay kia vỗ tay một cái, thì thầm: “Khi ta vỗ tay một cái ——”
Bốn phía lập tức sáng lên.
Một con đường nhỏ bị kẹt thật sâu trong vách đá, uốn lượn hướng về phía trước.
“Đường này sẽ thông đến chỗ nào?”
Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tạm thời xây dựng một con đường, thông đến nơi mà bọn quái vật trong ‘Kỷ nguyên không thể tưởng tượng nổi’ ngủ say.” Bàn tay nói.
Cố Thanh Sơn đi dọc theo con đường nhỏ hướng về phía trước.
Không bao lâu sau, trong vách đá hai bên truyền đến đủ loại tiếng vang kỳ quái, có lúc là tiếng kêu thảm, có lúc là giọng cười to, gào thét, nhai ngấu nghiến, có khi lại là tiếng đánh nhau của các loại pháp thuật.
Cố Thanh Sơn giơ cây gậy lên, hỏi bàn tay bên trên cây gậy: “Những thứ này là gì?”
“Là những quái vật kia.” Bàn tay dựng thẳng ngón út lên, nói.
“Bọn chúng không phải đang ngủ say sao?”
“Tiền nhiệm của ngươi——Vua của Vĩnh Diệt trước rất thù hận những linh phản bội kia, mở ra lớp phong ấn thứ nhất của tất cả lao ngục, để những quái vật của kỷ nguyên trước kia có thể thanh tỉnh trong mảnh đất bọn chúng bị phong ấn.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, dừng bước.
“Ta muốn đi xem một chút.”
“Cũng được.”
Bàn tay kia chỉ một cái lên vách tường bên trái, nơi đó lập tức hiện ra một cây cầu thang mới tinh, đi thẳng vào bên trong bóng tối.
Cố Thanh Sơn thuận theo bậc thang rời đi không bao lâu thì đã đã tới một trấn nhỏ.
Trấn nhỏ trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì còn sống cả.
“Đây là những kiến trúc trên mặt đất kia.” Hắn giật mình mà nói.
“Không sai, bọn chúng là mảnh đất phong ấn kỷ nguyên quá khứ, chính là thế giới tướng vị độc lập.” Bàn tay nói.
Nó đột nhiên thả ra một ánh sáng mịt mờ soi chiếu lên người của Cố Thanh Sơn.
Tất cả mọi thứ trước mắt Cố Thanh Sơn lập tức bất đồng.
Hắn nhìn gặp vị trí trung ương của tiểu trấn, đột nhiên xuất hiện một cây khô trụi lủi.
Trên cái cây khô kia lại có một con quái vật.
Quái vật này mọc ra khuôn mặt loài chim, một đôi tay nắm thật chặt nhánh cây, híp mắt, ngồi xổm bất động ở trên cây.
Cố Thanh Sơn nhìn một lát, hỏi: “Đây là quái vật của kỷ nguyên nào vậy?”
“Cái tên của nó đã bị hủy diệt trong thời đại quá khứ rồi, nhưng ngươi có thể gọi nó là ‘Kỷ nguyên rêu rao tàn nhẫn.” Bàn tay nói.
Hết chương 2996.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2997
Bạn cần đăng nhập để bình luận