Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2499. Nhược điểm của Cố Thanh Sơn (1)


Đánh dấu

Trên bộ chiến giáp cơ động khổng lồ, tiếng nói giao lưu của mấy quan chỉ huy kia vang lên.
"Không đánh trúng sao?"
"Làm sao có thể!"
"Có lẽ người nguyên thủy này có bản lĩnh đặc thù nào đó."
"Vậy thì..."
"Bật hết hỏa lực!"
Tầng tầng lớp lớp sắt thép phía sau chiến giáp cơ động khổng lồ mở toang ra, một thanh kiếm hình mũi khoan lóe lên tia sáng mãnh liệt đã xuất hiện.
Cơ giáp duỗi ra một đôi cánh tay sắt thép dài nắm chặt kiếm ánh sáng, giơ lên thật cao ——
"Người nguyên thủy, ngu muội chính là nguồn gốc tội lỗi của ngươi, chết đi!"
Nương theo lời tuyên bố này, kiếm ánh sáng mạnh mẽ đánh xuống!
Chỉ một thoáng, toàn bộ thế giới rơi vào yên tĩnh.
Sóng xung kích chảy xiết bắn ra mãnh liệt, thổi bay toàn bộ dòng suối và rừng cây.
Hào quang phóng lên tận trời, thẳng lên cao tít.
Coong coong coong coong coong ——
Sóng âm như vòng xuyến, từng vòng từng vòng tứ tán ra bên ngoài.
Vũ đứng ngay tại chỗ, một tay nâng đao, tay kia lấy cánh tay nâng sống đao lại, chặn đứng thanh kiếm khổng lồ tràn đầy hào quang kia.
"Ngu muội thì phải chết à?"
Đôi lông mày thanh tú của Vũ cau lại.
Nàng nhìn về hướng bầu trời.
Chỉ thấy từng cơ giáp khổng lồ đã phân tán ra, nhào về khắp mọi ngõ ngách trên thế giới.
Trong cảm ứng của nàng, một vài cơ giáp đã bắt đầu khảo sát địa chất, thu thập khoáng thạch; một vài cơ giáp bắt đầu giết chóc các loại dã thú, thu thập hàng mẫu sinh vật; còn có một vài bộ đã phát hiện ra người vượn khác, chiến tranh đang bùng nổ.
Vũ là thủ lĩnh của cả văn minh người vượn, ánh mắt và đầu não đều không kém, sau khi nhìn những dấu hiệu này thì đã biết ngay, nàng suy đoán ra ý đồ của đối phương.
Lửa giận tuôn trào trong nội tâm nàng, nàng dứt khoát duỗi ra một bàn tay đặt lên thanh kiếm hào quang khổng lồ kia, dùng sức bóp ——
Xoạt xoạt!
Thứ ánh sáng hoàn mỹ nọ sinh ra một vết nứt.
Trường kiếm bị Vũ dùng sức nắm lấy mũi nhọn ánh sáng, đè vào trong lòng bàn tay, từng bước một mà đi về phía trước.
Đông! Đông! Đông!
Chiến giáp cơ động khổng lồ không ngăn cản nổi sức mạnh của nàng, chỉ có thể gắt gao nắm chặt Trường kiếm, từng bước thối lui về phía sau.
Vũ tràn đầy sát ý mà nói: "Ta ngu muội, thì đáng chết à?"
Lời nàng còn chưa dứt, chỉ nghe trên cơ giáp vang lên một tiếng rống tức giận:
"—— Ngắm bắn!"
Chỉ trong nháy mắt tiếng nói đó vang lên, đầu cơ giáp vang lên một tiếng nổ tung.
Nhưng thấy một tàn ảnh lóe lên một cái rồi biến mất.
Thân thể Vũ chấn động, dưới chân mất trọng tâm, lập tức ngã lên trên mặt đất.
"Ha ha ha, đây là đòn bắn tỉa đủ để diệt trừ quái vật vũ trụ, người nguyên thủy này rốt cuộc cũng chết!"
Cơ giáp quơ cự kiếm, lên tiếng cười như điên mà nói.
Trên mặt đất.
Vũ yên lặng đứng lên.
Miệng nàng mở rộng, giữa hàm răng trên răng dưới rõ ràng có cắn một viên đạn kim loại hình giọt nước.
Bộ cơ giáp khổng lồ kia khựng lại.
Toàn bộ thế giới hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim loại vỡ vụn không ngừng vang lên.
Vũ nhìn chằm chằm vào bộ cơ giáp kia, từng miếng từng miếng nhai nát viên đạn kim loại nọ.
Cuối cùng, nàng phun tất cả bã kim loại ra ngoài.
"Chỉ thế thôi à?"
Vũ lạnh nhạt mà hỏi.
Bộ cơ giáp lui lại mấy bước, chỉ thẳng Trường kiếm về phía trước.
"Bắn!"
Tạch tạch tạch tạch tạch ——
Hào quang trên trường kiếm đã dập tắt, thân kiếm toát ra từng lỗ thủng hình tổ ong, thả ra vô số đạn pháo, bắn vào trên người của Vũ.
Đạn dược trút xuống lên đến mấy chục giây.
Đợi đến khi tất cả hỏa lực đã triệt để kết thúc, mặt đất kia đều đã hóa thành hố sâu.
Vũ lơ lửng phía trên cái hố, khoanh tay nhìn.
"Chỉ —— thế thôi à ——?"
Nàng tràn đầy khinh thường mà nói, cũng rút ra đoản đao lần nữa.
Một làn sóng dao động dị dạng phát tán ra từ trên người nàng.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Nàng bỗng nhiên xoay người, cấp tốc bay về hướng một ngọn núi khác.
Cơ giáp khổng lồ sững sờ ngay tại chỗ.
"Mục tiêu chạy trốn!"
"Lặp lại lần nữa, mục tiêu đã chạy trốn!"
Trong tần số truyền tin, máy móc phụ trợ chiến đấu phát ra lời nhắc nhở.
"... Đuổi theo, mau đuổi theo, chúng ta còn có mấy loại công kích sinh hóa và uy lực phạm vi lớn đều chưa được dùng đến, nhất định phải giết ả ta trước!"
Quan chỉ huy giận không kềm được mà gầm rú lên.
Máy móc phụ trợ chiến đấu lại vang lên lần nữa:
"Tuân mệnh, đang tìm kiếm dấu vết của mục tiêu."
"Đã phát hiện mục tiêu."
"Trước —— "
Thanh âm đột nhiên trở nên yếu ớt, sau đó hoàn toàn biến mất.
Không còn tiếng động nào vang lên nữa.
Cơ Giáp Chiến Đấu khổng lồ đứng sừng sững trong gió, đi hai bước về phía trước, rồi đột nhiên quỳ trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Cặp cánh tay dài sắt thép kia cùa nó đột nhiên rớt xuống.
Ngay sau đó, hai chân và thân thể cũng bị tách rời.
Cái đầu lăn xuống.
Oanh ——
Tiếng nổ mạnh vang lên kịch liệt, khói đen cuồn cuộn xông thẳng tới chân trời.
...
Trên mặt đất, khói lửa đã nổi lên bốn phía.
Trận giao phong giữa hai nền văn minh vẫn còn tiếp tục.
Người đàn ông mặc chiến giáp màu xanh sẫm trôi nổi giữa không trung, lẳng lặng quan sát toàn bộ tình thế phát triển.
"... Tính sai rồi, thật không ngờ có người có thể trực tiếp dựng nên một văn minh tận thế..."
Gã ta thấp giọng lẩm bẩm.
Hư không khẽ động.
Cố Thanh Sơn và lão yêu tinh xuất hiện đối diện cách gã ta không xa.
"Từ bỏ đi, ngươi đã thua, hiện tại hãy rời đi, còn có thể khiến văn minh của ngươi tiếp tục sống sót." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng vậy, đào thải mà thôi, cũng không phải muốn ngươi chết, đừng lãng phí thời gian của cả hai bên." Lão yêu tinh nói theo.
Gã đàn ông mặc chiến giáp xanh sẫm nhìn vào hai người, hỏi:
"Các ngươi... Chẳng lẽ không sợ ta xuống đó đồ sát văn minh của các ngươi?"
Lão yêu tinh nhún nhún vai, nói ra: "Giao phong giữa các văn minh, Thánh Tuyển giả chỉ có thể âm thầm phụ trợ, không thể tự thân lên trận, nếu không văn minh nào chịu đựng nổi chứ?"
Trên mặt gã đàn ông kia lộ ra biểu cảm kỳ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận