Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1572. Tận Thế Sắp Tới! (2)


Đánh dấu
May mắn là mình dùng cách giết người của thích khách, chỉ dùng một đòn đã giết chết nó, không cho nó có cơ hội mà phát huy. Nếu không, kết quả cuối cùng thế nào thì vẫn chưa thể biết được.
Cố Thanh Sơn ngậm ngùi thở dài, cảm thấy tâm trạng của mình hiện giờ rất phức tạp.
"Tại hạ là Triệu Quỳnh của lưu phái Sơn Hải, xin hỏi các hạ là...?" Bỗng nhiên có giọng nữ vang lên.
Triệu Quỳnh thi lễ với hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng ta, đáp lễ rồi nói: "Ta là..."
Ta là ai?
Ở trong thế giới này, có lẽ mình sẽ xuất hiện ở một vài thời điểm, cũng có lẽ sẽ không bao giờ xuất hiện, nhưng dù sao vẫn phải có một lai lịch.
Không thể nói là người của Bách Hoa tông được, dù sao thì lúc này sư phụ còn đang đột phá cảnh giới, các sư đệ sư muội của mình thì tu vi cũng không cao.
À, mình còn có một người sư huynh, thế nhưng tu vi còn thấp hơn cả sư muội nữa.
Với tình hình hiện tại thì không thể để cho người khác biết thân phận này của mình, nếu không rất có thể lần theo thân phận này mà tìm được bọn họ.
Vậy giới thiệu mình như thế nào đây?
Những thứ như lai lịch và danh hiệu, ở một vài thời điểm vẫn rất có tác dụng. Ví dụ như muốn giao dịch với ai đó hoặc là muốn kết minh với ai đó, đối phương đều cần biết được lai lịch và quá khứ của ngươi.
Thậm chí còn có thể dùng để dụ rắn ra khỏi hang.
Cố Thanh Sơn ngập ngừng một chút rồi nói: "Ta tới từ một tổ chức tại dòng chảy hư không hỗn loạn - Không Nghĩ Ra. Tên ta là Cố Thanh Sơn."
Không Nghĩ Ra?
Đó là tổ chức nào chứ?
Bọn họ suy nghĩ cái gì mà không nghĩ ra chứ?
Triệu Quỳnh ngẩn người vài giây mới phát hiện là mình hơi thất lễ, vội vàng thi lễ lần nữa: "Cám ơn các hạ đã ra tay, nếu không thì ta cũng không phải đối thủ của nó."
Rồi nàng lại lập tức nói tiếp: "Với lực lượng của ta thì không thể phá hủy tòa tháp này, hiện tại ta phải liên lạc với động Tây Hải, mời những cường giả chân chính tới giúp đỡ mới được."
Cố Thanh Sơn thấy nàng ta rất lo lắng, cũng liếc mắt nhìn tòa tháp được xây dựng bởi xác người chết kia.
Tòa tháp cao vài trăm mét, từ vô số xác người chết chồng chất mà thành.
Một luồng khí tức thảm thương và oán độc từ bên trong tòa tháp phát ra ngoài, bốc lên tận trời.
Bóng đen lượn lờ quanh tòa tháp càng lúc càng rõ rệt hơn.
Từng con côn trùng mặt người đen kịt liên tiếp xuất hiện ở trong đó cũng ngày một rõ ràng.
Tim Cố Thanh Sơn nhảy lên.
"Không kịp nữa rồi, ta đã có thể cảm nhận được khí tức của chúng nó. Nếu như hai người chúng ta không chạy trốn đi thì sẽ bị bọn chúng ăn sạch mất." Cố Thanh Sơn cố ý nói.
Triệu Quỳnh cắn răng, nói: "Không thể bỏ mặc tận thế này lan ra được, nếu không thì toàn bộ động Đông Hoang sẽ bị hủy diệt."
Nàng ta lấy ra từng khúc xương màu máu, xếp nhanh trên đất.
Cố Thanh Sơn thấy hành động của nàng ta, thầm gật đầu.
Trong Hang Sâu Vạn Thú thì nổi tiếng nhất là ba loại siêu phàm giả.
Một là Võ giả thông linh.
Hai là Binh khí sư.
Ba là Cốt sư.
Triệu Quỳnh là một cốt sư, chuyên môn tạo lập sự liên hệ với các mảnh xương cốt từ viễn cổ, từ đó nhận được lực lượng siêu phàm tương ứng.
Cố Thanh Sơn quan sát hành động và khí chất của nàng ta, lại nhờ quá trình chiến đấu vừa rồi mà phát hiện, nàng ta cũng không phải là cốt sư sở trường chiến đấu.
Chẳng lẽ sở trường của nàng ta là nghiên cứu?
Thế nhưng nàng ta lại dám chiến đấu với con côn trùng kỳ dị kia. Hiện giờ tận thế sắp giáng lâm nhưng nàng không bỏ chạy, ngược lại còn muốn nhanh chóng liên lạc với người khác tới đây giải quyết tận thế.
Cố Thanh Sơn rất kính nể loại người này.
Sau khi xếp xong những mảnh xương kia, Triệu Quỳnh nói với Cố Thanh Sơn: "Ta còn cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hoàn thành, xin các hạ hãy bảo vệ ta một lát."
Cố Thanh Sơn nhìn nàng ta đang bận rộn, lại nhìn về phía tòa tháp xác chết phía xa.
Rồi hắn thở dài: "Không kịp nữa rồi."
Triệu Quỳnh ngẩng đầu nhìn lên.
Bóng đen bao phủ quanh tòa tháp nối lại với nhau, biến thành một thế giới khác lạ nào đó.
Cả tòa tháp được xếp bởi xác chết cũng bắt đầu rung động theo một quy luật nào đó.
Tòa tháp này sắp sống lại rồi!
Rốt cuộc nó sẽ biến thành thứ gì?
Triệu Quỳnh cảm giác rất tuyệt vọng, động tác tay của nàng ta lại càng nhanh hơn.
"Các hạ, nếu không ổn thì ngài hãy trốn đi trước, ta cũng sẽ thông báo cho người khác về chuyện này. Nếu tin tức này không được truyền ra ngoài thì toàn bộ Hang Sâu Vạn Thú sẽ gặp nguy hiểm."
Cố Thanh Sơn nhìn về phía nàng ta --- thật sự là một cô nàng cứng cỏi.
Hắn không thể không khen ngợi nàng ta, rồi sau đó đi về phía tòa tháp xác chết kia.
Tận thế này, là do mình dẫn tới.
Đối với toàn bộ chúng sinh của tòa thành này, đây thật sự là một lần tai bay vạ gió.
Cho nên, mình phải chịu toàn bộ trách nhiệm về chuyện này.
"Các hạ, ngài định làm gì vậy? Nơi đó nguy hiểm lắm!"
Triệu Quỳnh thấy hành động của hắn thì vội vàng nhắc nhở.
"Không sao!"
Cố Thanh Sơn vừa đi vừa nói: "Trước kia ta có nghe nói qua về Hang Sâu Vạn Thú, cho nên từ hư không tới đây thăm thú. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên người ở nơi đây thật sự rất xuất sắc, người của thế giới Ác Quỷ xa xa không bằng."
Hắn buông Địa kiếm ra, để cho thanh kiếm này biến mất ở phía sau lưng mình.
Ngay sau đó, Cố Thanh Sơn bay vụt lên trên trời...
Triệu Quỳnh ngẩng đầu lên.
Vị cao thủ dùng kiếm này thật sự định chạy trốn ư?
Mặc dù nàng ta cảm thấy rất thất vọng, thế nhưng cũng không oán hận gì cả.
Mình có sứ mệnh này, chết ở đây cũng không tiếc, thế nhưng cũng không thể để cho người khác chịu chết cùng mình ở đây.
Nàng ta tự an ủi mình một câu.
Thế nhưng chuyện đang diễn ra lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng ta.
Cố Thanh Sơn bay lên trời, nửa đường thì đưa tay ra nắm, nháy mắt đã cầm lấy một thanh kiếm xinh đẹp và sắc bén khác.
Thiên kiếm.
Cố Thanh Sơn vừa bay vừa múa kiếm.
Từng luồng linh lực mênh mông biến thành từng đạo kiếm quyết, tạo ra vô tận kiếm khí, xuất hiện ở trên trời đêm.
Kiếm trận, Thái Ất!
Vô số kiếm khí hóa thành từng luồng gió mạnh gào thét, từ trên trời rơi xuống, bao phủ hoàn toàn tòa tháp vào bên trong mưa kiếm.
Kiếm khí tạo thành một cái vòi rồng khổng lồ!
Vô số máu thịt dần dần biến mất trong gió rồi lại tổ hợp lần nữa, biến đổi, sau đó hồi phục như trong quá khứ.
Thiên kiếm.
Thanh kiếm có được lực lượng vô tận của Vực Sâu Vĩnh Hằng, đã kích phát một lần "Loạn Lưu" ở mức tối đa!
"A... A..."
Triệu Quỳnh kinh ngạc tới ngây người, nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mà tựa như là gặp thần tích, ngay cả một câu đầy đủ đều không thể nói ra.
Người.
Người đã từng chết.
Vậy mà đang hồi sinh.
Không, cũng không tính là hồi sinh, bọn họ chỉ trở lại quá khứ, lúc mình còn sống.
Khi đó, bọn họ còn chưa có chết.
Bọn họ còn sống rất tốt.
Uỳnh!
Tòa tháp xác chết dần dần đổ sụp, biến thành từng người còn sống sờ sờ.
Cả tòa tháp chất đầy máu thịt be bét rất kinh khủng, vào lúc này lại biến thành tòa tháp toàn người sống. Luồng lực lượng kỳ dị bao phủ xung quanh cũng đã biến mất hoàn toàn.
Không còn loại lực lượng kỳ dị kia, những luồng sáng u ám ở xung quanh đó cũng dần dần biến mất.
Từng con côn trùng đều điên cuồng vặn vẹo, rít lên trong im ắng, liều mạng muốn xông qua màn ngăn cách giữa hai thế giới, hòng lao tới thế giới này.
Thế nhưng... vô dụng.
Vốn dĩ chĩ còn một chút nữa thôi là có thể phá vỡ vách ngăn giữa hai thế giới, nhưng hiện tại tòa tháp đã bị hủy, bọn chúng không thể nào tới nơi này được nữa.
Bóng đen u ám, ký hiệu kỳ dị trên đất và tòa tháp xác chết, tất cả đều không còn tồn tại.
Vách ngăn của thế giới lại khép lại, ngăn cản toàn bộ nguy hiểm ở ngoài.
Tận thế - biến mất.
Triệu Quỳnh ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mặt.
Người dùng kiếm kia đã biến mất trong đám mây, mờ mịt tan biến, chẳng biết đã đi đâu.
Trên mặt đất, tất cả đã trở thành đống đổ nát, phóng mắt nhìn ra xa cũng chỉ có vùng hoang vu trống rỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận