Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2987. Xuất thế



Nàng biến mất khỏi Vạn Hoa Bảo tọa.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mấy giây sau, một sự chấn động nhẹ từ lòng đất truyền tới.
"Động đất sao?" Tú Tú giật mình, hỏi.
"Không phải động đất... hình như là một loại dị tượng nào đó." Tình Nhu híp mắt, cảm ứng rồi nói.
"Đi theo ta!"
Ngỗng trắng nói, dẫn đầu đi ra cung điện.
Mọi người đi theo nó ra khỏi Bách Hoa cung, lướt nhẹ trên nóc nhà, quan sát mọi thứ xung quanh.
Tại vùng cực đông, một luồng linh quang khổng lồ phóng lên tận trời.
"Dị tượng! Chẳng lẽ ở nơi đó có bảo vật xuất thế?" Uyển Nhi nói.
"Không, không chỉ là bên đó, nhìn kìa!" Tình Nhu nói.
Trên mặt đất, từng phương hướng đều liên tục bùng lên linh quang bảy màu.
Thế giới liên tục chấn động.
Cố Thanh Sơn ngẩn người ra.
Thế giới Tu Hành bắt đầu xuất hiện thay đổi không thể lường trước được, thảo nào Giao diện Chiến Thần lại muốn mình trở lại gấp như vậy.
Thế nhưng là...
Tại mặt bên kia của tuyến thời gian, thậm chí tại tuyến thời gian hiện tại, lúc đầu cũng không có những dị tượng này xuất hiện qua.
Chuyện gì đã xảy ra?
Suy nghĩ của hắn chuyển cực nhanh, chợt nhớ tới một chuyện.
Có một vị sứ đồ... đang thu lại được lực lượng...
Chẳng lẽ vị sứ đồ đó đang trợ giúp thế giới Tu Hành?
Tú Tú bỗng hét lớn: "Đại sư huynh, bên trong Bách Hoa tông chúng ta cũng có linh quang... chính là ở phía sau núi."
Sau khi nói xong, mấy người đều đã chạy về phía sau núi.
Tới đầu tiên là Ngỗng trắng, rơi xuống bên cạnh dòng suối phía sau núi.
Sau đó là Tình Nhu, Uyển Nhi, Tiểu Lâu và Cố Thanh Sơn, Tú Tú.
Mọi người đều nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, không nói ra được câu nào.
Ở phía bên kia dòng suối, từng dãy núi tách ra hai bên, một kiến trúc cổ xưa xuất hiện tại đó.
"Di tích, lại là ở bên trong tông môn chúng ta." Cố Thanh Sơn nói với giọng ngạc nhiên.
Uyển Nhi tiện tay sử dụng pháp quyết.
Một pháp thuật từ tay nàng ta bay ra ngoài, quay xung quanh di tích kia một vòng rồi lại bay trở lại.
"Thời gian đã quá xa xưa, thuật pháp của ta không thể kiểm tra được di tích này được tạo ra từ bao giờ!" Uyển Nhi nói.
Tạ Đạo Linh từ trời rơi xuống, lấy một trận bàn ra, bố trí một trận pháp phòng ngự, bao phủ tất cả mọi người vào bên trong.
Làm xong mọi chuyện, nàng mới nói nhanh: "Khắp mọi nơi đều xuất hiện dị tượng, phán đoán sơ bộ đó là di tích thời đại Hồng Hoang xuất thế... Tình hình cụ thể hiện tại cũng không rõ ràng, các con không nên rời khỏi ta."
"Rõ!" Mọi người cùng nói.
Rầm rầm rầm rầm...
Tiếng mặt đất chấn động càng mạnh hơn nữa.
Trước mặt tất cả mọi người, dãy núi dần dần thụt xuống dưới, mà di tích lại được một luồng lực nâng lên, dần dần trồi lên trên xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.
"Sư tôn, thế giới này thường xuyên xuất hiện di tích cổ đại hay sao?" Tình Nhu hỏi.
"Tiểu Lâu, con nói đi." Tạ Đạo Linh nói.
Tần Tiểu Lâu trầm ngâm, nói: Thế giới của chúng ta thường có một vài đồ vật được giữ lại từ thười đại Thượng Cổ, cùng với pháp bảo truyền thừa từ thời Hồng Hoang, thế nhưng di tích... chưa từng thấy qua."
Đúng lúc này, Cố Thanh Sơn hơi động, lùi về phía sau mấy bước.
Ở nơi hắn vừa đứng có một tấm bia đá từ dưới đất chui lên.
Trên bia đá có khắc từng chữ lớn mạnh mẽ, hùng hồn:
"Sơn môn Thánh Nhân - Vạn Âm Tông."
"Vạn Âm tông... sơn môn của Thánh nhân..." Tình Nhu trầm ngâm.
Nàng ta nhìn về phía Tạ Đạo Linh.
Tạ Đạo Linh lắc đầu, nói: " 'Thánh nhân' này cũng không phải có ý là cảnh giới Phong Thánh, ta có thể cảm nhận được rất nhiều loại lực lượng khổng lồ ở bên trong di tích này, tuyệt đối không phải mấy người chúng ta có thể chống lại."
Nàng thu hồi trận pháp lại.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, cảm thấy mình mới vừa vào tông môn, cũng chỉ có Luyện Khí tầng bảy, thực lực thấp nên cũng không nói cái gì cả.
Mặc dù hắn không nói, thế nhưng Tiểu Lâu lại hỏi: "Sư tôn, di tích này lại xuất hiện trong tông môn chúng ta, phải làm sao mới tốt đây?"
"Ở nơi khác cũng đã xuất hiện rất nhiều di tích, về sau, có lẽ toàn bộ giới tu hành đều trở nên rất bận rộn." Tạ Đạo Linh nói.
Nàng tiện tay lấy một đồng tiền ra, ném đi.
Lách cách...
Đồng tiền rơi trên mặt đất.
"Đại cát, không có nguy hiểm gì." Tạ Đạo Linh quan sát đồng tiền rồi nói.
Tần Tiểu Lâu vui vẻ, nói: "Nói như vậy, di tích còn mang cho chúng ta nhiều thứ tốt sao?"
Tạ Đạo Linh nói: "Quẻ tượng biểu hiện là như vậy, chắc là không sai chứ, hả? Nghiệt đồ, ngươi đang làm cái gì?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy Tần Tiểu Lâu đang ôm bia đá kia, chuẩn bị cất nó vào trong túi trữ vật.
"Sư tôn, đây là tài sản của tông môn, chúng ta phải cất nó đi chứ, không thể để môn phái khác trông thấy được."
Tiểu Lâu nói với giọng nghiêm túc.
Ngỗng trắng bay lên, đạp cho hắn ta một cước rồi nói: "Ngu xuẩn, chỉ với tu vi của ngươi, cũng dám lấy đi bia đá tại cửa tông môn nhà người ta sao?"
"Đại sư huynh, chất liệu của bia đá này thiên hạ ít có, đều là tài liệu luyện khí cực tốt đó!"
"Thế à? Để ta xem xem."
"Ngươi nhìn xem!"
"Ừm... đúng là thứ tốt..."
"Đúng không? Đúng không?"
"Để ta lấy nó đi..."
"Sư huynh, ngươi bắt nạt ta, rõ ràng là ta định lấy đi trước, thế mà ngươi lại định tới cướp nó đi!"
Ngỗng trắng đạp bay Tần Tiểu Lâu ra ngoài, duỗi cánh ra rồi thu lại, tấm bia đá kia cũng theo đó biến mất.
Mấy người xung quanh đều im lặng.
Rầm...
Mặt đất lại tiếp tục chấn động lần nữa.
Di tích ở giữa núi lại dần dần tản ra ánh sáng chói mắt, khuếch tán ra xung quanh, có xu hướng bao phủ cả Bách Hoa tông.
"Sư tôn!" Tình Nhu cảm thấy điều gì đó, vội la lớn.
"Không nên chống cự, đó chỉ là một pháp thuật truyền tống, sẽ không có chuyện gì cả." Tạ Đạo Linh nói.
Ngay sau đó...
Luồng sáng đảo qua mọi nơi trên Bách Hoa tông.
Bọn họ đều biến mất không thấy gì nữa.
...
Trời đất quay cuồng.
Cố Thanh Sơn cố giữ thăng bằng, rồi nhẹ nhàng đứng vững.
Rầm!
Bên người truyền tới tiếng vật nặng rơi xuống.
Là Tần Tiểu Lâu ngã ngồi trên đất.
"Sư huynh."
Cố Thanh Sơn đỡ hắn ta dậy.
"Sư tôn đâu? Đại sư huynh nữa?" Tần Tiểu Lâu hỏi.
Hết chương 2987.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2988
Bạn cần đăng nhập để bình luận