Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2903. Thời đại luân phiên



Cố Thanh Sơn ôm lấy ngọn đèn chong yếu ớt kia, mở miệng nói “Ta là... Kiếm tu, một kiếm tu.”
Đối diện im lặng mấy giây.
Một tiếng thở dài vang lên.
“Cuối cùng đã tới thời khắc này, ta đã chuẩn bị rất lâu vì chuyện này.” Thánh nhân Phong Vũ nói.
“Chuẩn bị?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, ta biết thân phận của ngươi —— Ta từng đoán được giờ khắc này, dù sao trước khi ta đầu thai thì ta đến từ con sông dài sáng chói kia.” Thánh nhân Phong Vũ nói.
Sắc mặt Cố Thanh Sơn cứng lại, bất ngờ mà nói “Thật không ngờ, ngươi sẽ tiến vào thế giới Hồng Hoang.”
“Tất cả cũng là vì sinh tồn.” Thánh nhân Phong Vũ nói.
Cố Thanh Sơn không nói gì, hình như đang suy tư điều gì đó.
Thánh nhân Phong Vũ nói “Ta đã nán lại trong thời đại hồng hoang đã lâu, chỉ vì chờ đợi ngươi đến, muốn nhìn xem thái độ của ngươi thế nào, sau đó mới có thể quyết định những chuyện khác.”
Cố Thanh Sơn nói “Cũng không phải là xem thái độ của ta, mà nhìn thái độ của chúng sinh, bọn họ sẽ quyết định hướng đi của thời đại.”
“Nhưng chung quy vẫn phải có người dẫn đạo —— dù sao Hồng Hoang đến từ hỗn độn, hỗn độn sẽ đưa xuống người dẫn đạo.” Thánh nhân Phong Vũ nói.
“Xem ra chúng ta cần gặp mặt một lần.” Cố Thanh Sơn nói.
Thánh nhân Phong Vũ nói “Thời gian không nhiều lắm, chúng ta quả thật cần lập tức gặp mặt.”
Tiếng nói vừa dứt, quang ảnh tán đi.
Đoạn ký ức này cũng kết thúc.
Mèo quýt nhìn chăm chú vào cái đèn chong trước mặt, lâm vào suy tư.
—— Thánh nhân Phong Vũ.
Trong thời đại hồng hoang, nàng hẳn là đứng về phe của chúng sinh.
Sau đó thì sao?
Về sau xảy ra chuyện gì?
Mèo quýt nhìn về bốn phía.
Toàn bộ Nơi Vô Chuyển là một mảnh đìu hiu, tất cả quan tài đều đã mở ra, lũ tiên nhân và Tà Ma đều chạy tới thế giới Lục Đạo Luân Hồi rồi.
—— Thời gian xác thực không nhiều lắm!
Mèo quýt nhẹ nhàng nhảy lên, không che giấu thân hình nữa mà đi dọc theo lộ tuyến trong trí nhớ, không ngừng tiến lên.
Nó rất nhanh đã tới được chỗ tiếp theo.
Đây là một vách tường bụi bẩn.
Mèo quýt duỗi móng vuốt ra nhẹ nhàng víu vào trên tường, lập tức gỡ ra tường bụi, để lộ ra một chuỗi hạt đeo tay bên trong.
Mèo quýt thận trọng nâng chuỗi hạt lên.
Những ký ức trong quá khứ hiện lên trong đầu một lần nữa, hóa thành những cảnh tượng trong năm thág đằng đẵng trước đó.
...
“Ba ngàn cái đầu người, có thể ngưng ra một Tà Văn mới.”
“Lão phó, ngươi vẫn quá bảo thủ rồi, hôm qua ta dùng máu của tám ngàn con dã thú, lại thêm bốn ngàn trái tim người, đã luyện thành một thuật tà tính mới, chậc chậc, nó đã thật sự vượt qua được pháp thuật của thời đại hồng hoang, cho dù thời đại mới tiến đến, ta tin tưởng đạo thuật pháp này cũng tuyệt không kém cỏi gì .”
“Ồ? Xin hỏi cụ thể là làm thế nào để hoàn thành đạo pháp thuật kia vậy?”
“Hắc hắc, tất cả mọi người đều hiểu mà, lấy tài nguyên của các ngươi ra để đổi, chỉ cần là thứ khiến ta hài lòng, ta sẽ trao đổi thuật này cho các ngươi.”
Bên trên cao đường, chúng Thánh nhân đang nhiệt liệt mà thảo luận.
Cố Thanh Sơn mặc một bộ đạo y, yên lặng đứng một bên hầu, thỉnh thoảng châm trà đổ nước, thay đổi đĩa trái cây.
Chúng thánh đang nói rất náo nhiệt, bỗng nhiên một âm thanh vang lên
“Các vị, thuật bây giờ mà chúng ta đang tìm tòi nghiên cứu, sớm đã vượt qua pháp tắc Hồng Hoang, cần hao phí vô số tính mệnh, cũng chỉ như tát ao bắt cá... Ta lo lắng thế giới Hồng Hoang sẽ triệt để sụp đổ.”
Chúng thánh yên tĩnh lại.
Có người lên tiếng “Lấy phương thức đánh lén diệt sát kiếm tu trong thiên hạ, ta nhớ lúc ấy kẻ nghĩ ra kế này chính là ngươi, bây giờ nói lo lắng thế giới sụp đổ lại là ngươi, đến cùng ngươi muốn nói cái gì?”
Người kia cười cười, đáp lại “Chẳng qua là ta đang lo lắng.”
Lại một người nói “Không cần lo lắng, chờ chúng ta nghiên cứu hoàn thành, tự nhiên có thể thoát ly thời đại hồng hoang này trở thành Tà chủ cường đại hơn, chiếm cứ địa vị có lợi trong thời đại mới.”
“Đúng là như thế.”
“Thế giới Hồng Hoang đều phải nhờ chúng ta để vượt qua đại kiếp.”
“Phàm nhân không thể trông cậy vào rồi, hiện giờ chỉ có những thánh nhân chúng ta mới có hi vọng không bị dòng lũ thời đại vùi dập.”
Các thánh nhân mồm năm miệng mười mà nói ra.
Cố Thanh Sơn nghe một hồi, sau đó thì nói một tiếng với một tên tùy tùng khác bên cạnh, rồi thối lui ra khỏi cao đường, vượt qua lầu các trùng điệp đi thẳng vào bên trong, đi đến một vị trị yên lặng, gõ vang cánh cổng bạch ngọc trước mặt.
Chỉ thấy trong phòng đốt hương, không có ánh đèn, có một người phụ nữ ngồi bên trong một màu đen kịt.
Người nọ ôm một đứa trẻ con, đang dỗ dành đứa trẻ đi ngủ.
“Nhìn rồi?” Người phụ nữ kia cất tiếng hỏi.
“Ừ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Có suy nghĩ gì?” Bà ta lại hỏi.
“Bọn thánh nhân này cũng là người nổi bật trong thời đại, sớm đã phát hiện sự thay đổi của kỷ nguyên, kịp thời ra tay đánh lén, diệt sạch tất cả các đối thủ có khả năng phản kháng, hiện tại trong toàn bộ thế giới Hồng Hoang, chỉ còn bọn chúng là mạnh nhất.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi có biện pháp đối phó bọn chúng không?” Người phụ nữ kia hỏi.
“...Ta vừa mới xuống đây, cần nhiều thời gian hơn để trưởng thành.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, ta sẽ tận lực tranh thủ thời gian cho ngươi.” Người nọ nói.
Hai người đột nhiên đồng thời im lặng, không nói thêm gì nữa.
Một làn sóng dao động dị dạng lặng lẽ truyền bá trong hư không vô hình.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Hai người trực tiếp biến mất khỏi nơi đó.
Phòng nghị sự.
Chúng Thánh nhân sớm đã tản ra.
Chỉ có một tên thánh nhân đứng ở trong sân, dẫn động pháp quyết trong tay.
Ở đối diện gã ta, có một con quái vật đang đứng đấy.
—— Đó là một con quái vật có hình dáng tương tự với nhân loại, toàn thân không có vỏ ngoài, để lộ ra hình dáng bắp thịt màu đen, trên mặt có bốn cặp mắt kép, không ngừng đánh giá bốn phía.
“Sinh mệnh tà tính—— mau nhìn xem, ta triệu hồi ra Tà Ma chân chính rồi!”
Thánh nhân kia hưng phấn nói.
Những người khác yên lặng dò xét quái vật kia.
“Tại sai nó không biết nói chuyện?”
“Lần đầu tiên triệu hồi thành công, có khả năng chỉ là cấp thấp.”
“Nhưng khẳng định có chút năng lực quỷ dị, dù sao nó hoàn toàn khác biệt với hệ thống sức mạnh của chúng ta.”
“Vậy sau này làm sao cân nhắc sức chiến đấu của chúng được?”
“Xem trước một chút lại nói.”
Các thánh nhân mồm năm miệng mười mà góp ý kiến.
Hết chương 2903.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2904
Bạn cần đăng nhập để bình luận