Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2343. Tiên Tri (2)


Đánh dấu

Cố Thanh Sơn đứng yên một lúc.
Trong hư không nhanh chóng hiện lên dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi:
[Ngài thu hoạch được vận may của yêu tinh.]
[Trong vòng ba canh giờ, sẽ không có bất cứ kẻ thù nào phát hiện ra ngài.]
[Đúng như lời lão yêu tinh nói, nắm chặt thời gian.]
Cố Thanh Sơn thở sâu.
Chân hắn gia tăng tốc độ, một bước nhảy vào trong thung lũng.
Trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh bỗng biến đổi.
Toàn bộ thế giới biến mất.
Lại có một thế giới mới xuất hiện dưới chân.
Song xuyên qua núi, có trời, có trăng, có sao.
Sâu trong rừng rậm.
Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trước một hang động.
Xung quanh là một đám vượn nửa người trên lõa lồ, quanh lưng quấn một vòng lá cây.
Đám người vượn này giống như không nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
Chúng nó vây thành một vòng, cung kính dập đầu liên tục trước cửa hang.
Không lâu sau.
Một thân hình từ cửa hang động đi ra.
Đó là một người vượn lớn tuổi.
Không giống như những người vượn khác, ánh mắt của ông ta đầy trí tuệ vào tỉnh táo.
Người vượn này chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Cố Thanh Sơn.
Ông ta vẫy vẫy tay với Cố Thanh Sơn, sau đó xoay người trở về trong hang động.
Cố Thanh Sơn hoàn toàn rơi vào trạng thái không biết gì, nhưng nếu đối phương đã có ý bảo hắn đi theo, vậy để biết được tình hình trước mắt, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
Tiến vào hang động không lâu, Cố Thanh Sơn lập tức nhìn thấy người vượn kia.
Người vượn nhóm lên một đống lửa, đang ngồi thoải mái trên tảng đá, híp mắt quan sát Cố Thanh Sơn.
“Ta không biết rõ cậu từ đâu đến đây, nhưng chắc chắn cậu là người bên ngoài tới.” Người vượn già nói.
“Đúng vậy, ta đi tới nơi này, nhưng lại không biết rốt cuộc đây là đâu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nơi này là xuất phát điểm của Nhân Gian giới.” Người vượn già nói.
“Điểm xuất phát?” Cố Thanh Sơn nói.
“Đúng, ta là người chịu trách nhiệm đưa ra lời giải thích... trong suốt những năm tháng dài bất tận, ta vẫn luôn ở đây, giải thích cho mỗi một người tiến vào nơi này.”
Cố Thanh Sơn thử thăm dò: “Đây thực sự là chức trách của ông sao?”
“Đúng, là công việc của ra, bởi vì trước đây ta từng phạm lỗi, bị trừng phạt phải ở lại thời đại nguyên thủy dốt nát mờ mịt này, sống trong thân thể một con vượn cổ.”
Người vượn già nở một nụ cười tự giễu.
“Rõ ràng ta được sinh ra trong thời đại văn minh phát triển đến trình độ cực cao, có trí tuệ và học thức không gì sánh kịp, nhưng lại vì một sai lầm mà bị nhốt trong thời cổ đại dốt nát lạc hậu, chúng sinh mê man.”
Ông ta vươn cánh tay dài mọc đầu lông đen nhìn giống như tay người ra, nhìn ngắm tỉ mỉ, tiếp tục nói: “Hết thảy chúng sinh xung quanh không thể thấu hiểu cậu, tất cả tri thức và tinh thần của cậu không thể hòa hợp với thời đại, cậu chìm trong nỗi cô độc vĩnh hằng... Cậu thử nghĩ xem, có điều gì đau khổ hơn nữa không?”
Cố Thanh Sơn nói: “Còn chưa hỏi, ông là...”
Người vượn già thở dài nói: “Chàng trai trẻ, thật ra trong thời đại nào cậu cũng có thể bắt gặp người bất hạnh như ta.”
“Thường thì trong thời đại xa xưa lạc hậu như thế này, mọi người có một từ chuyên môn để hình dung những người như ta.”
“Tiên tri.”
“Ông... không có cách nào rời khỏi thời đại nguyên thủy này, trở lại thời đại thuộc về mình sao?”
Cố Thanh Sơn hỏi một cách thận trọng.
Người vượn già nói: “Không có cách nào, thật ra đây là kết cục tốt nhất của ta rồi... Nói cho ta nghe một chút, tình hình bên ngoài bây giờ như thế nào?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ giây lát, không nói tới những chuyện khác, chỉ nói: “Có một vài người giữ mộ phản bội chức trách giữ mộ...”
Hắn kể về chuyện của tế ti lục đạo chiến trang và tướng quân lục đạo chiến tranh.
“Ha ha... Thực sự là một đám ngu xuẩn.” Người vượn già cười ha hả.
“Sao lại nói như vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão vượn già nói: “Chức trách của bọn họ là thay Nhân Gian giới chịu đứng nỗi đau tận thế, chờ tương lai Lục Đạo hoàn thành tiến hóa, bọn họ sẽ nhận được vinh quang tối cao ở Nhân Gian giới, bây giờ lại giữa đường phản bội Lục Đạo, từ bỏ chức trách của mình...”
“Kết quả bi thảm của bọn họ đã được định trước.”
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn đầy hoang mang.
Thay Nhân Gian giới... chịu đựng nỗi đau tận thế?
Lời này sao nghe vào cứ có vẻ sai sai.
“Hiện Nhân Gian giới đã được lập, tôi không biết vì sao ông lại nói những người đó đang thay Nhân Gian giới chịu đựng đau đớn.” Cố Thanh Sơn nói.
Người vượn già nói: “Hẳn là cậu có thể hiểu được cái từ ‘sao lưu’ này.”
“Hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, phong lôi ám quang âm, cùng với Nhân Gian giới mới thành lập thực ra đều là một phần sao lưu, là một loại bảo hiểm, là phương pháp bảo đảm cho dù như thế nào cũng có thể đưa mọi thứ trở lại điểm xuất phát.”
“Tôi không hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
Thân thể người vượn già hơi nghiêng về phía trước, nhìn hắn và nói: “Lục Đạo Luân Hồi là binh khí vĩ đại của danh sách chúng sinh, điều này cậu hiểu không?”
“Hiểu.”
“Cậu cũng từng thấy Nhân Gian giới rồi... Chẳng lẽ cậu cho rằng đó là Nhân Gian giới thực sự đấy chứ?”
“Ý của ngài là...”
“Đó chỉ là một bản sao lưu mà thôi, thuận tiện có thể dùng để thực hiện bước sàng lọc đầu tiên, loại bỏ những Thánh Tuyển Giả có tố chất quá kém.”
“Nếu đã có bản sao lưu... Vậy Nhân Gian giới thực sự đang ở đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người vượn già nhìn hắn, nhất thời không trả lời.
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên hoàn hồn.
Đúng rồi.
Nơi này là mộ phần nguyên thủy của Nhân Gian giới.
Lẽ nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận