Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2786. Tìm cứu!



Con rắn này mới vừa xuất hiện thì đã nhẹ nhàng dán lên trên thân Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn căn bản không chút phản kháng, để mặc cho con rắn kia siết chặt lấy thân hình của mình.
Cái xác ma nhìn thủ ấn của Thiên Đế một cái, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về Cố Thanh Sơn ——
Trong nháy mắt nó đã hiểu cục diện trước mắt, rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt.
Thì ra không phải công kích nó!
Nhưng không còn kịp rồi ——
Chỉ thấy hư không lóe lên.
Cố Thanh Sơn trực tiếp bị Ma Xà kéo vào bên trong hư ảnh một vùng tăm tối.
Lờ mờ có thể trông thấy bên trong mảnh hư ảnh kia chất đầy quan tài.
Toàn bộ thế giới đều bày đầy các quan tài, tỏa ra một khí tức quỷ dị vô tận.
Hư ảnh tan biến đi.
Cố Thanh Sơn đã không thấy đâu nữa.
Cái xác ma trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên quát lên: "Thiên Đế chết tiệt, không phải ngươi vừa mới đánh sống đánh chết với Ma Hoàng hay sao? Vì cái gì lại thả hắn đi đến Nơi Vô Chuyển?"
Thiên Đế tiền nhiệm cười lạnh.
"Ta ghét nhất đám rác rưởi thích trốn trong tối tăm các ngươi —— ngươi rất am hiểu thao túng mọi chuyện, nhưng đừng tưởng rằng cái gì cũng nằm trong sự khống chế của ngươi."
Gương mặt hắn ta lộ ra vẻ trào phúng, lắc đầu lên tiếng.
Bốn phía là một màu đen kịt.
Cố Thanh Sơn nằm trong một không gian nhỏ hẹp, mở to hau mắt.
—— cách khoảng cách nửa cánh tay là một tấm ván gỗ, che kín tất cả mọi thứ mà ánh mắt có khả năng nhìn thấy.
Là quan tài.
Thì ra mình đã trực tiếp nằm trong một cỗ quan tài.
"Nơi Vô Chuyển..."
Biểu cảm của Cố Thanh Sơn nghiêm túc đến mức chưa từng có.
Tận thế bao vây toàn bộ con đường thềm đá nhỏ, mọc cánh cũng khó thoát.
Cho dù là Long Thần và Thiên Đế, cũng trúng thuật khống chế mà cái xác ma âm thầm bố trí, bị trực tiếp bắt được.
Nơi Vô Chuyển là nơi duy nhất có thể trốn vào lúc ấy.
—— Ngay cả sức mạnh của Diễm Linh Hoa Tai cũng đã bị trấn áp ngay tại chỗ, Cố Thanh Sơn không xác định sau khi mình lấy Phong Chi Chìa Khóa ra, sẽ có kết cục gì.
Huống chi một khi Phong Chi Chìa Khóa xuất hiện, trong mắt một vài con quái vật đằng kia, thân phận của mình sẽ không cách nào che giấu nữa.
Cố Thanh Sơn đang muốn đứng dậy, trong ngực bỗng nhiên bay ra một vật.
—— Là cái nhẫn ngọc bích kia.
Nhẫn ngọc bích nhanh chóng bay múa trước mắt hắn, bày ra một hàng văn tự Nhân Tộc:
"Nguy hiểm, không nên động đậy."
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, nhanh chóng thu lại khí tức toàn thân, nằm lại tại chỗ bất động.
Cái nhẫn này đến từ thế giới A Tu La, là vật truyền thừa của Lục Đạo, lại được các Linh của con đường thềm đá giao phó sự tán thành thân phận của mình, vẫn là thứ đáng tin cậy.
Cố Thanh Sơn nằm trong bóng tối bất động, cuối cùng dứt khoát ngừng cả hô hấp lại.
Hắn cứ như một cỗ thi thể, đoạn tuyệt tất cả sinh cơ của mình, lẳng lặng chờ đợi chuyện kế tiếp.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Sâu trong bóng tối xa xôi, hình như có động tĩnh gì đó đang dần dần truyền đến.
Liên tục những âm thanh chi chi nha nha từ xa đến gần, giống những cơn sóng biển bất tận vỗ vào bờ cát.
Liên tưởng đến toàn bộ thế giới này đều là quan tài, Cố Thanh Sơn nhanh chóng hiểu hoàn cảnh trước mắt.
—— Có một thứ gì đó, đang chậm rãi bò qua vô số những quan tài.
Nó đang bò về hướng của mình.
Đơ ra tại chỗ bất động...
Chẳng phải là ngồi chờ chết hay sao?
Hắn đang nghĩ ngợi, chỉ thấy chiếc nhẫn bích ngọc kia nhẹ nhàng dán lên trên vách quan tài.
Tầng tầng lớp lớp màng sương mù màu xám tán phát ra từ trên chiếc nhẫn.
Những sương mù này tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, ô uế và tà ác, nhanh chóng không ngừng lan tràn bên trong quan tài.
Đây là một cách ngụy trang sao?
Cố Thanh Sơn âm thầm suy nghĩ, chỉ thấy những sương mù màu xám kia đột nhiên đỗ ập xuống, rơi hết lên trên người mình.
Hai hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện:
[Ngài bị ngụy trang thành một loại tà vật nào đó.]
[Chú ý: Cách ngụy trang này chỉ là tạm thời, ngài vẫn không thể nan lại ở chỗ này quá mười lăm phút, nếu không một thứ gì đó ngủ say ở đây sẽ thức tỉnh, đến lúc đó ngài sẽ không còn cách nào rời đi.]
Két két —— két két ——
Tiếng vang phía bên ngoài càng ngày càng gần.
Cái thứ gì đó đang bò trên vô số quan tài, đã đi tới lân cận vị trí của Cố Thanh Sơn.
Một tiếng "Ầm" vang lên, nghe vào tai cứ như một cỗ quan tài nào đó bị xốc lên.
Cố Thanh Sơn tập trung lắng nghe.
"A... Nha..."
Thanh âm khàn khàn truyền ra từ trong quan tài, hình như thứ nằm bên trong đã thức tỉnh.
Ầm một tiếng, quan tài bị khép lại.
Két két —— két két ——
Quan tài chung quanh phát ra tiếng vang lần nữa, phảng phất như không thể chịu nổi sức nặng của thứ kia.
Thứ không biết là cái gì đang bò trên vô số các quan tài lại bắt đầu di động lần nữa.
Đột nhiên ——
Bên trái Cố Thanh Sơn truyền đến tiếng rung động dữ dội.
Những quan tài bên cạnh hắn liên tục bị cái thứ bí ẩn kia lật lên.
Một giây.
Hai giây.
Hình hình đang xác nhận tình hình trong quan tài, nương theo một âm thanh"Ầm", quan tài khép lại lần nữa.
Tiếng két két két két không ngừng truyền đến, kéo dài mấy chục giây sau, rốt cuộc cũng dần dần đi xa.
Thế giới khôi phục tĩnh mịch.
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhảy ra trong bóng đêm:
[Thời gian còn lại: 09: 57 ]
[Vượt qua thời gian này, ngài sẽ cũng không còn cách nào rời đi.]
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, nhẹ nhàng nắm chặt chiếc nhẫn bích ngọc kia, truyền niệm: "Ngươi có gì cần ta làm gì không?"
Chiếc nhẫn ngọc bích bay lên từ trong tay hắn, lắc lư trái phải, hiện ra một nhóm ánh chữ nhỏ huỳnh quang lần nữa:
"Ta mang ngươi rời đi."
Cố Thanh Sơn truyền niệm qua: "Ta tới đây muốn tìm một người."
Chiếc nhẫn ngọc bích hiện ra một chữ: "Ai?"
"Nhân Gian Đạo, đệ tử của Bách Hoa Tông, Vương Thanh Tú." Cố Thanh Sơn truyền niệm.
—— Vương Thanh Tú chính là tên đầy đủ của Tú Tú, chỉ có điều nàng là tiểu sư muội, bình thường mọi người đều gọi nhũ danh của nàng để thể hiện sự thân thiết.
Chiếc nhẫn ngọc bích hiện ra một hàng chữ trong hư không:
"Nếu như đi cứu nàng, ngươi sẽ không đủ thời gian rời đi."
Cố Thanh Sơn xem hết, truyền niệm với nó: "Không sao, trên tay của ta có biện pháp rời đi, ngươi chỉ cần mang ta đi cứu nàng là được rồi."
Chiếc nhẫn ngọc bích hơi chần chờ, rơi xuống, nhẹ nhàng va chạm vách tường quan tài phía bên phải.
Cốc cốc cốc soạt ——
Gõ bốn phía, vách tường quan tài lập tức ngã xuống hướng đối diện.
Chỉ thấy bên cạnh cỗ quan tài này lại là trống rỗng, bên trong có một hang động thật sâu, cứ kéo dài mãi dẫn xuống bóng tối phía bên dưới.
Một luồng âm phong lạnh lẽo thổi ra từ trong hang động đó, lờ mờ có thể nghe thấy hàng tỉ loại tiếng vang tất tất tác tác, lộ ra một loại tà tính nào đó khó nói nên lời.
Hết chương 2786.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2787
Bạn cần đăng nhập để bình luận