Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2342. Tiên Tri (1)


Đánh dấu

Mưa càng lúc càng lớn.
Cố Thanh Sơn ngồi cạnh những thi thể này, chuyên tâm nấu một nồi thức ăn.
Lão yêu tinh ở một bên, chống gậy đi tới đi lui.
“Ngươi đi qua đi lại như vậy là đang làm gì thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta cần bình tĩnh lại...” Lão yêu tinh nhỏ giọng nói.
“Quả thực.” Cố Thanh Sơn tán thành.
Chuyện vừa xảy ra bao hàm quá nhiều tin tức, có thể khiến người ta sinh ra đủ mọi suy đoán khác nhau.
Có một vài khả năng gần như không thể nghĩ ra, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy đầu óc sắp nổ.
Cố Thanh Sơn quyết định dừng lại, bình tĩnh một chút.
Hắn bắt đầu làm một bữa cơm.
“Sao ta lại xui xẻo như vậy, gặp phải bí mật nguy hiểm như vậy.”
Lão yêu tinh vừa nói vừa mặt mày sầu khổ đi đi lại lại, thỉnh thoẳng còn quơ gậy ngắn hất văng đồ dùng và áo quần của những thi thể kia.
“Không phải ngươi đang phát tài sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Hầy, phát tài là chuyện chính, nhưng những chuyện vừa trải qua đã vượt xa phạm vi thừa nhận của ta.” Lão yêu tinh nói.
Cố Thanh Sơn nếm thử một ngụm cháo.
Ngon, ấm.
“Đừng suy nghĩ nữa, chuẩn bị ăn khuya đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lỗ mũi lão yêu tinh giật giật, nhảy dựng lên: “Cháo hải sản? Cái này được đó, nhưng ta có chuyện quan trọng hơn... Ta phải tẩy sạch vận rủi trên người!”
“Tẩy thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Ta muốn chết, Cố Thanh Sơn.” Lão yêu tinh nghiêm túc nói.
“Chết?” Cố Thanh Sơn kinh ngạc.
“Đúng... Đây là nghi thức thần bí của yêu tinh chúng ta, thông qua cái chết để tránh được vận rủi.”
Lão yêu tinh đứng yên một chỗ, miệng lẩm bẩm.
“Loại bỏ vận rủi không có gì sai... Nhưng cũng đâu cần chết.” Cố Thanh Sơn khuyên nhủ.
Lão yêu tinh không động đậy, đột nhiên cao giọng nói: “Lửa cháy hừng hực, đốt sạch thân xác ta, trừ đi vận rủi, chỉ có thể chết!”
“Phù...”
Trên người lão bùng lên một ngọn lửa cháy rực.
Cố Thanh Sơn sợ hết hồn.
Ngươi thật sự muốn tìm cái chết?
Chỉ thấy ngọn lửa kia nổ lốp đốp một hồi.
Lão yêu tinh hoàn toàn bị đốt thành tro, lửa cũng dần dần yếu đi.
Cố Thanh Sơn nhìn ngọn lửa kia, đầu óc trống rỗng.
Để tránh khỏi vận rủi Thiên Đế mang tới, lão yêu tinh đã chết?
Đột nhiên ánh lửa chợt bùng lên, một lần nữa thiêu đốt rừng rực.
Ngọn lửa ngưng tụ thành từng mảng có kích cỡ chừng một ngón tay cái, dần dần tạo thành thân thể, gương mặt.
Lão yêu tinh lần nữa xuất hiện!
Lão bước ra từ trong ngọn lửa, thở một hơi dài rồi nói: “Từ thân thể hệ mộc chuyển thành thân thể hệ hỏa, quả nhiên trong lòng dễ chịu hơn nhiều.”
Cố Thanh Sơn: “Sao ngươi lại sống lại rồi?”
Lão yêu tinh kinh ngạc nói: “Ta mới chết một cái mạng thôi, bây giờ ta là yêu tinh lửa.”
Hắn bay đến bên cạnh Cố Thanh Sơn, múc cho mình một chén cháo, uống từng ngụm lớn.
Cố Thanh Sơn chờ một hồi mời dần dần buông lỏng tâm trạng.
Sau khi lão yêu tinh quậy một lần như vậy, bây giờ không có chuyện gì là hắn không thể tiếp nhận.
Hai người ăn cháo xong, lên tinh thần tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi, tuy mưa càng lúc càng lớn, nhưng không gặp phải chuyện gì.
Chỉ nhìn từ điểm này, thuật tiên tri của lão yêu tinh vẫn có mấy phần đáng tin.
Không lâu sau, nắng sớm vừa lên, mưa cũng tạnh.
Bọn họ đã đi đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ.
Đây là một thung lũng.
Trước cửa sơn cốc được dựng một tấm bia đá, trên mặt có vết tích lờ mờ, giống như đã được viết gì đó từ vô số năm tháng trước, nhưng về sau đã bị người ta phá hỏng.
“Nơi đó ở phía trước.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cất bước đi về phía thung lũng, chợt thấy trên tấm bia đá phóng ra một vầng sáng, hóa thành bức tường cản trở hắn.
Một giọng nói đờ đẫn vang lên:
“Ngươi không phải Thánh Tuyển Giả Nhân Gian đạo.”
“Nếu muốn tiến vào vùng đất nguyên thủy của nhân gian, xin hãy đi theo lối vào khác.”
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Cái gì cơ?
Ta lặn lội đường xa suốt đêm không ngủ, bây giờ ngươi lại nói ta không thể vào.
Cố Thanh Sơn đưa tay chạm vào bức tường trong suốt một cái.
Cứng như đá.
Căn bản không qua được.
“Đừng để ý tới nó.” Lão yêu tinh lên tiếng.
Lão túm lấy cổ áo Cố Thanh Sơn rồi đi vào trong, cười ha hả nói: “Mặc dù chúng ta không phải Thánh Tuyển Giả Nhân Gian giới, nhưng chúng ta quen rất nhiều người của Nhân Gian giới, ví dụ như đứa già, đứa nhỏ, cùng với mấy đứa nhà của đứa già... Đi thôi đi thôi!”
Hai người cứ thế đi vào bức tường ánh sáng, từng bước tiến vào thung lũng.
Dòng chữ nhỏ màu đỏ tươi nhanh chóng hiện lên trước mặt Cố Thanh Sơn:
[Lão yêu tinh phát động yêu thuật: Gian Lận.]
[Ngài đã tiến vào lối vào chuyên dụng dành cho Thánh Tuyển Giả Nhân Gian.]
Cố Thanh Sơn: “...”
Lão yêu tinh đẩy hắn vào thung lũng, nói với giọng tràn đầy tiếc nuối: “Được rồi, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi.”
“Ngươi không đi vào sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Gian Lận là loại mạnh nhất trong các yêu thuật, nhưng không biết tại sao một khi dùng yêu thuật này, thời gian ta có thể sống tại chỗ này sẽ tiêu hao nhanh chóng, cho nên bây giờ ta chỉ có thể trở về tiếp tục ngủ.”
Cố Thanh Sơn sững sờ.
Xem ra tuy Lục Đạo Luân Hồi chịu thả yêu tinh đến...
Nhưng hành động của yêu tinh khiến cho bất cứ kẻ nào cảnh giác, đặc biệt là trong thời khắc mấu chốt của Lục Đạo Tranh Hùng như thế này, Lục Đạo Luân Hồi cũng không bằng lòng để yêu tinh ở lâu.
Lão yêu tinh nhìn hắn nói: “Cố Thanh Sơn, ta đã đốt sạch vận rủi theo sau ngươi, trong ba canh giờ tiếp theo, kẻ địch sẽ không tìm được ngươi.”
“Ba giờ sau, tất cả sẽ khôi phục lại như thường.”
“Mặc kệ ngươi muốn làm gì, nhớ phải nắm chặt thời gian.”
Cố Thanh Sơn chân thành tỏ lòng biết ơn: “Cảm ơn sự hỗ trợ của ngươi, tương lai ta nhất định sẽ nghĩ ra cách giải thoát các ngươi khỏi trạng thái ngủ mê.”
Lão yêu tinh cười ha hả, nói: “Vậy ta chờ tin tốt của ngươi.”
Lão thay một bộ áo ngủ màu xanh thẫm điểm đầy ánh sao, ngáp một cái, dần dần biến mất trước mặt Cố Thanh Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận