Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2501. Chiến đấu! (1)


Đánh dấu

Thế nhưng đoản đao kia rõ ràng nằm trên tay Vũ, sớm đã theo nàng bị đánh bay đi rồi mà.
Vậy hư ảnh này rốt cục từ đâu mà đến?
"Lẽ nào lại như vậy!"
Thanh niên trẻ tuổi kia biến sắc nói.
Lúc này lại muốn tránh cũng đã không kịp.
Chỉ chớp mắt tiếp theo, thân thể của hắn ta đã bị hư ảnh đoản đao kia đập tới, hóa thành hai nửa.
Bầu trời rơi xuống một cơn mưa máu.
Ầm ầm ——
Ngọn núi đổ sụp bổng vỡ ra, thân hình Vũ chấn động, bay lên không trung.
Nàng bảo vệ trước người Cố Thanh Sơn, nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy sắc mặt Băng Hoàng có mấy phần cứng ngắc.
"Kỹ thuật thời không... Cư nhiên xuất hiện ở một văn minh nguyên thủy mông muội thế này..."
Băng Hoàng nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó phất phất tay.
Chỉ thấy cơn mưa máu rơi về phía mặt đất bay ngược trở về, hợp thành một linh hồn màu máu ngay giữa không trung.
"Thưa phụ thần, ta hổ thẹn..."
Người trẻ tuổi tràn đầy hối hận, tiếng nói vang lên từ trong linh hồn màu máu ấy.
"Ngươi biết mình sẽ nhận lấy loại trừng phạt gì không?" Băng Hoàng nhàn nhạt hỏi.
Linh hồn màu máu sợ run cả người, miễn cưỡng nói: "Ta đã rõ."
"Rất tốt."
Băng Hoàng nhìn về phía Vũ, lấy một loại ngữ khí trần thuật mà nói: "Từ bỏ thân phận tận thế, gia nhập danh sách chiến tranh của ta, ta cam đoan ngươi sẽ trở nên càng cường đại hơn trước kia, thậm chí ngay cả sinh tử —— "
"Cũng có thể khống chế."
Băng Hoàng vươn tay, nhẹ nhàng nhấn một cái lên linh hồn màu máu kia.
Chỉ thấy linh hồn nọ nhanh chóng ngưng tụ thành hình, lại hóa thành một người lần nữa.
—— Người trẻ tuổi trước đó đã sống lại!
Vũ trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Quả thật, mặc dù nàng đang đi trên con đường biến cường, nhưng chưa từng nghe nói đến chuyện khởi tử hoàn sinh.
Băng Hoàng hết sức hài lòng với nét mặt của nàng, gã ta lên tiếng:
"Thế nào? Trở thành thủ hạ của ta, từ nay trở đi ta sẽ khiến ngươi không còn e ngại sinh tử."
Vũ nhìn vào hắn, trầm giọng nói: "Ngươi nhất định có yêu cầu gì, nếu không không cần dùng thái độ như thế với ta."
"Đương nhiên, ta cũng cần rất nhiều thủ hạ." Băng Hoàng nói.
"Để làm gì?" Vũ hỏi.
"Thay ta chiến đấu chinh phạt." Băng Hoàng nói.
Vũ cười nhạo, nói: "Tựa như những khốn khổ mà tộc nhân của ta đang gặp phải kia sao?"
Trên mặt đất, người vượn đang đánh đến khó phân thắng bại với chiến đội cơ giáp.
Khắp nơi là khói đặc cuồn cuộn.
Thi thể, máu tươi, hủy diệt địa hình địa vật, vết tích chiến tranh đang không ngừng lan tràn trong toàn bộ thế giới.
Băng Hoàng nói: "Gia nhập chúng ta, sẽ có một ngày ngươi hiểu được chân lý của chiến tranh."
"Cút." Vũ phun ra một chữ.
Mặt Băng Hoàng rối sầm lại, tùy ý giương tay lên.
Chỉ trong nháy mắt.
Vũ đã bị đánh văng không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này Băng Hoàng mới nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Băng Hoàng nhếch miệng cười nói.
"Cảm thấy cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"—— Ngươi không làm được cái gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta hủy đi nền văn minh trên tay ngươi, tựa như vừa rồi vậy." Băng Hoàng nói.
"Ngươi không giết nàng." Cố Thanh Sơn nói.
"Nàng rất có giá trị, ta muốn để nàng lại để dùng sau." Băng Hoàng nói.
Cố Thanh Sơn nói: "Nàng bảo ngươi cút kìa."
Băng Hoàng nói: "Miệng nàng thối như vậy, xem ra là học theo ngươi rồi đấy, ta giết ngươi trước mặt tất cả mọi người trước cái đã!"
Gã ta vừa chuẩn bị hành động, trong hư không lại bay ra một thanh đao gãy làm bằng đá, chỉ thẳng tắp vào gã.
Khóe môi Vũ toàn là máu, nàng thở dốc nói: "Không cho phép ra tay với thần của ta."
Băng Hoàng đánh giá nàng, lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Ngươi thật là gặp vận may —— Trong văn minh của ngươi cư nhiên có cất giấu một người như vậy." Băng Hoàng nói.
"Ta cũng cảm thấy nàng rất không tệ." Cố Thanh Sơn nói.
Băng Hoàng chậm rãi ung dung bay về hướng Vũ.
Vũ cắn răng chuẩn bị công kích, lại phát hiện mình bị cố định trong hư không, không thể nhúc nhích.
Băng Hoàng nói: "Ngươi cần biết rõ một chuyện, ta chỉ coi trọng tiềm chất của ngươi, về phần thực lực bây giờ, ngươi cả một phần ngàn của ta cũng chưa bằng được."
Vũ ngẩn ngơ.
Một phần ngàn cũng chưa bằng sao?
Người trẻ tuổi kia lấy ra một thanh chủy thủ, nhắm ngay tim nàng.
"Thần phục, hoặc là lập tức tử vong." Hắn ta quát.
Vũ nói: "Ta sớm đã nhận định con đường mình muốn đi, chưa hề nghĩ tới chuyện thay đổi nó."
"Từ giờ trở đi, ngươi cần đổi một con đường khác, đây mới là con đường nhân sinh bằng phẳng cho ngươi." Người tuổi trẻ kia đáp.
"Không, ngươi không hiểu, con đường này mới là nhân sinh của ta, là mệnh của ta."
Vũ nói xong, quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Băng Hoàng và thủ hạ của gã ta cũng cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Giờ khắc này, Băng Hoàng lại thật sự có chút hâm mộ Cố Thanh Sơn.
"Loại người cứng đầu như thế, chắc sẽ không chịu đầu nhập vào ta đâu —— Giết nàng đi." Băng Hoàng có chút tiếc nuối mà nói.
"Vâng."
Người trẻ tuổi dùng chủy thủ đâm xuyên qua trái tim Vũ, tùy ý ném thi thể của nàng đi.
Lúc Vũ sắp chết vẫn nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn.
Lòng Cố Thanh Sơn biết ý mà nàng muốn nói, thân hình hắn khẽ động đã đón được nàng.
"Ta đúng là đã nói, lúc cô chết ta sẽ dẫn cô đi, nhưng lần này lại không được." Cố Thanh Sơn nói.
Vũ mở to hai mắt nhìn vào hắn.
Cố Thanh Sơn thở dài, nói thao thao bất tuyệt:
"Cô làm rất rất tốt, tranh thủ cho ta một chút thời gian —— Dù sao âm thầm sửa chữa quy tắc là một chuyện rất hao tâm tốn sức, sau đó ta còn phải đánh thức hàng loạt, mà cuối cùng còn phải nghĩ ra một bài hát hay hay —— cái này càng phiền não hơn nữa."
"Về phần chuyện tử vong thì..."
Hắn không nói tiếp.
Vào thời khắc Vũ hấp hối, chỉ cảm thấy thấy mắt hoa cả lên, cảnh tượng bốn phía biến ảo.
Nàng chưa kịp thấy rõ hoàn cảnh chung quanh, lại phát hiện mình đã trở về trên bầu trời.
"Tử vong là một cuộc chiến đấu khác, nó cách cô còn rất xa xôi, cô nên tiếp tục sống sót trước đi thôi."
Cố Thanh Sơn nói xong thì buông nàng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận