Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 3075. Hai Bí Mật (1)



Cố Thanh Sơn vừa nhắm mắt lại, chợt cảm thấy trong lòng mình dâng lên một giấc chiêm bao.
Chỉ thấy Tạ Cô Hồng đứng dưới vô số ngọn núi cao lồng lộng, mà trước chân núi có một thềm đá dẫn thẳng lên trời cao, bên cạnh có một khối bia đá màu đen đứng sừng sững, phía trên không có viết cái gì cả.
“Ngươi có biết mình đang trong cơn mộng?” Tạ Cô Hồng quay người hỏi hắn.
“Vâng, nhưng có thể tỉnh vào bất cứ lúc nào.” Cố Thanh Sơn nói.
Nhắc tới cũng kỳ quái, giấc mộng cũng xem như một loại pháp thuật trong giới tu hành, chỉ có điều người có thể nắm giữ thuật này quá ít, kẻ có thể tinh thông càng càng hiếm hoi khó tìm.
Trước đó vào lúc lấy Thiên Kiếm, Tạ Cô Hồng đã giấu manh mối trong mộng của Tạ Đạo Linh.
Thật không ngờ vào thời khắc muốn nói hắn biết bí mật ẩn sâu lần này, lại kéo Cố Thanh Sơn vào bên trong một giấc mộng.
“Đi theo ta.” Tạ Cô Hồng nói.
Ông ta đi về hướng thềm đá kia.
Cố Thanh Sơn nhấc chân đuổi theo mấy bước, thuận theo tầm mắt liếc nhìn tấm bia đá màu đen nọ.
—— Tấm bia đá này thực sự bắt mắt, đứng ngay bên cạnh con đường, không ngừng tỏa ra dao động của các loại sức mạnh.
Tạ Cô Hồng thấy hắn đang nhìn tấm bia, lập tức hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Sư tổ, sao trên tấm bia này không có chữ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Có chữ thì nhìn, không có chữ thì không thể nhìn cái gì cả, đi mau.” Tạ Cô Hồng nói.
“Thưa vâng.” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói.
Hai người vượt qua bia đá, mới vừa bước lên đường núi, Tạ Cô Hồng đã mở miệng nói: “Ta mang ngươi tới đây, là muốn nói cho ngươi biết bí mật bên trong hỗn độn.”
“Mời sư tổ nói rõ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Năm đó vao thời điểm Hồng Hoang mạnh nhất, ta từng tề tụ cùng thánh nhân thiên hạ, lại được sứ đồ Tứ Thánh dẫn đạo, đồng tâm hiệp lực đi vào hỗn độn dò xét một phen, đáng tiếc hỗn độn cũng không phải là nơi chúng sinh có thể ở lâu, mọi người không kiên trì nổi, đồng loạt thối lui, chỉ có ta ỷ vào một thân kiếm thuật, dừng lại lâu thêm mấy ngày, rốt cuộc thấy được những Khư Mộ đó.” Tạ Cô Hồng nói.
“Khư Mộ...” Cố Thanh Sơn trầm tư nói.
“Không sai, bí mật chân chính bên trong hỗn độn, đến từ những Khư Mộ đó, bí mật thứ hai ta muốn nói cho ngươi biết cũng liên quan tới Khư Mộ.” Tạ Cô Hồng nói.
“Nếu nói như thế, bí mật thứ ba mà sư tổ bảo vệ, kỳ thật còn quan trọng hơn Khư Mộ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Tạ Cô Hồng thản nhiên nói: “Đương nhiên.”
Cố Thanh Sơn vô cùng sợ hãi trong lòng, gật đầu nói: “Vậy con đã biết.”
Lời còn chưa dứt, dị biến nảy sinh ——
Một vệt ánh sáng bỗng nhiên xông tới, đâm rách bầu trời, chiếu rọi toàn bộ dãy núi thành một mảnh hư vô trống rỗng.
Thế giới bắt đầu chấn động.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra.
Chỉ thấy hai hàng chữ nhỏ đom đóm dừng lại trong hư không:
[Thuật thần mộng hư dẫn của Tạ Cô Hồng đã bị phá tan.]
[Ngài trở về từ trong cơn mộng.]
Sắc mặt Cố Thanh Sơn lập tức thay đổi, hắn vội nhìn về bốn phía.
Bành!
Trong những sợi dây sắt đang xiềng xích lấy Tạ Cô Hồng, có một sợi đã đứt đoạn rồi.
Khí thế trên người Tạ Cô Hồng bỗng nhiên tăng mạnh lên mấy phần.
Một thanh âm từ xa xa trên sông truyền đến: “Năm đó không phân chia thắng bại, đã để ngươi chạy trốn, nhiều năm như vậy bị ngươi canh chừng bí mật kia —— nhưng đã thế nào chứ? Kết quả còn không phải bị ta bao vây, không có bất kỳ cơ hội nào hay sao?”
Tạ Cô Hồng không nói lời nào, dây sắt trên người một sợi rồi lại một sợi đã bị đứt đoạn, khí thế cũng không ngừng dâng trào lên.
Một luồng Kiếm Ý Tuyệt Thế lan ra từ trên người ông ta.
Trên lòng sông bên ngoài đỉnh núi nọ, một pho tượng màu đen đang lặng lẽ hiển hiện, nhìn về hai người bọn họ.
“Muốn nói cho hắn biết bí mật của hỗn độn sao? Tạ Cô Hồng à Tạ Cô Hồng, ngươi cho rằng ta sẽ không chú ý đến ngươi hay sao? Ngươi không có cơ hội nói ra khỏi miệng bí mật này.” Pho tượng màu đen nói.
Chỉ thấy bên trong toàn bộ Vong Xuyên, vô số gương mặt đã nổi lên.
Tà Ma!
Vô số Tà Ma hiển lộ thân hình từ trong dòng nước Vong Xuyên, cùng nhau niệm tụng tà chú.
Cũng không biết bọn chúng niệm tụng bao lâu, vào thời khắc chúng hiện thân thì đã là vừa tụng xong một câu cuối cùng.
Chú thành!
Một luồng tà ý bí hiểm lập tức tỏa ra trên dòng Vong Xuyên, trong nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ thế giới.
Trước mắt Cố Thanh Sơn lập tức nhảy ra từng hàng chữ nhỏ đom đóm:
[Chú ý!]
[Tất cả triệu hoán chi linh của Chư Giới Tận Thế Online. Ma Vương đã đến thế giới này.]
[Bọn chúng thả ra không thể nghe nói chi tà chú nhằm vào ngai!]
[Từ giờ trở đi, ngài làm chúng sinh đã triệt để trúng chú, không cách nào biết được bất cứ bí mật gì từ trên người Tạ Cô Hồng, một khi nghe được bất cứ chữ nào, cũng sẽ lập tức lâm vào tình cảnh tà hóa!]
Lông mày Cố Thanh Sơn giật giật một cái, nhịn không được nói: “Sư tổ, con trúng chiêu.”
Tạ Cô Hồng lấy tay chống lên bàn, chậm rãi đứng lên, có chút tiếc nuối mà nói: “Thanh Sơn, ta cũng bị Tà Ma lấy pháp thuật khóa chặt, một khi nói cho ngươi cái gì, bọn chúng sẽ lập tức cảm ứng được, đồng thời nhất định phải giết chết toàn bộ bọn chúng, mới có thể nói ra bí mật kia.”
Giết chết toàn bộ Tà Ma ——
Nếu quả như thật sự có thể làm được, kỷ nguyên Hồng Hoang sao có thể lặng lẽ trôi qua như thế?
Pho tượng màu đen hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi có thuật thủ hộ bí mật, chẳng lẽ ta lại không sớm chuẩn bị mấy thuật tương tự như vậy? Tạ Cô Hồng, lần này là các ngươi thua.”
Tạ Cô Hồng nói không ra lời.
Cố Thanh Sơn cũng đầy mặt chán nản thở dài.
Bỗng nhiên, Tạ Cô Hồng vỗ vỗ bả vai hắn, cam chịu mà nói:
“Thanh Sơn, nếu ngươi đã không chiếm được bất cứ bí mật gì ở chỗ này, thực lực lại không đủ để tham dự cuộc chiến đấu kế tiếp ——”
Ông ta đột nhiên dùng sức đẩy, miệng quát: “Thuật giải!”
Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy một thứ sức mạnh tuyệt đối kéo một cái ở phía sau mình.
Chỉ một thoáng, thế giới trở nên mơ hồ không rõ.
Cả người hắn hóa thành một ánh lưu quang, thoát ly thế giới mảnh vỡ Hoàng Tuyền kia.
Một khắc cuối cùng, bên trong thế giới kia đột nhiên tách ra một ánh kiếm nối liền đất trời, tiếng gào thét phẫn nộ của pho tượng màu đen và quần ma vang lên.
Tất cả mọi thứ đã đi xa.
Cố Thanh Sơn đã vượt qua không gian vô tận, cứ bay mãi bay mãi về một hướng nhất định.
Bỗng nhiên, trước mắt hoa lên.
Hắn cảm giác mình rơi vào mặt đất bằng phẳng, đồng thời có một tiếng nói vang lên ở bên tai:
“Ngươi đã trở về?”
Mở mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấy Lạc Băng Ly.
Cố Thanh Sơn thở dài, thuật lại sơ lượt chuyện xảy ra vừa rồi, sau đó mới nói: “Tình hình của sư tổ ta không ổn lắm, chúng ta phải lập tức quay trở lại tìm cứu binh.”
“Vậy còn chờ gì!” Lạc Băng Ly nói.
Nàng mang theo Cố Thanh Sơn, tiện tay vươn ra một thủ ấn, mở ra hư không rồi rời đi.
...
Hết chương 3075.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 3076
Bạn cần đăng nhập để bình luận