Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1601. Ý Tưởng Do Bữa Cơm Mang Lại (1)


Đánh dấu
Cố Thanh Sơn giật mình, không nhịn được nói: "Vậy tức là bất cứ kẻ nào cũng có thể dùng bộ quyền này, mà hiệu quả thi triển cũng không giống nhau?"
[Đúng, điều kiện tiên quyết là người thi triển quyền thuật nhất định phải là Thần linh Lục Đạo.]
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy mình chưa từng nghe tới loại quyền thuật thế này.
Hắn cảm thán: "Không hổ là quyền thuật loại huyền bí."
Cốp cốp cốp!
Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Trong hư không tối đen, một cánh cửa mở ra.
Thầy giáo khóa Chiến đấu và Trích Kiếm Tiên Vương Thuận cùng đứng tại cổng.
"Tan lớp rồi, Lí Tam Lang." Thầy giáo nói.
"À vâng."
Cố Thanh Sơn gác lại vấn đề đang tự hỏi, vội vàng lên tiếng, nhanh chân đi đến chỗ hai người.
Nhìn hắn có vẻ rất thoải mái.
Nhưng mấy cây kiếm của hắn đều căng thẳng không thôi.
"Công tử cẩn thận, có khi bọn họ đã bị thay thế." Sơn Nữ gấp gáp nói.
"Đúng, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu." Địa kiếm cũng nói.
Trên mặt Cố Thanh Sơn vẫn mang theo nụ cười mỉm, trong lòng lặng lẽ trả lời: "Không có việc gì."
Vương Thuận nhìn chằm chằm Cố thanh Sơn , lẩm bẩm nói: "Sao có cảm giác không tốt..."
Hắn ta đưa tay nắm chặt kiếm.
Cố thanh Sơn bỗng dừng lại, lặng lẽ truyền âm với ba cây kiếm: "Các ngươi thả lỏng chút, đừng để hắn ta cảm giác được. Thật ra các ngươi không cần lo lắng chuyện này."
"Vì sao? Rõ ràng đã xác minh được rằng đám quái vật kia thay thế người của thế giới này, nhỡ đâu bọn chúng đã biết được chuyện vừa rồi." Địa kiếm nói.
Cố Thanh Sơn giải thích: "Trước đó ta thi triển 'Dạ Du Thần' trước mặt nhóm người Sơn Hải Tê Hà, bọn họ cũng chưa nhận ra thuật phân thân này."
"Mặt khác, lúc thử thuật Thốn Giải, ta phát hiện sau khi ta đánh ra một quyền, vì thấy quyền này lợi hại nên Sơn Hải Tê Hà mới quyết định để Lý Thu Vũ chăm sóc ta."
"Có thể thấy được, bọn họ căn bản không biết quyền này tới từ ai."
"Điều này nói rõ, cho dù ở trong mộ lớn, những quái vật này cũng không hiểu hết về nhau."
"Dù sao, Lục Đạo Luân Hồi lớn như vậy, đủ loại tận thế đã ngăn cách đám quái vật này với nhau. Không cần biết kẻ nào là bọn chúng, chúng đều sẽ không mạo hiểm đi thử trải qua các loại tận thế để tìm hiểu hoàn cảnh và vị trí của những kẻ khác, tìm hiểu rõ về đối phương."
"Ta đoán, sau khi bọn chúng hoàn thành thuật thay thế mới có thể liên lạc với nhau."
"Nói một cách khác, bọn chúng chỉ biết thông linh của ta rất lợi hại, nhưng sẽ không biết ta đã giết đối phương."
"—— Dù gì ta cũng chỉ là một thiếu niên nho nhỏ, làm sao có thể chống lại sự tồn tại khủng bố như vậy?"
"Cho nên ta rất an toàn."
Hắn vừa truyền âm vừa đi đến chỗ Thầy giáo dạy Chiến đấu và Trích Kiếm Tiên Vương Thuận.
"Đi thôi Vương đại ca, chúng ta về nhà ăn cơm."
Cố Thanh Sơn mỉm cười nói.
Lông mày Vương Thuận giật giật, nói: "Ở nhà ngươi đều là ngươi nấu cơm?"
"Đúng vậy, Lý Thu Vũ chỉ biết ăn thôi." Cố thanh Sơn nói.
"Ồ..."
Bọn họ đóng lại cánh cửa thế giới Đêm Tối, cùng nhau đi về.
Một đường không có gì xảy ra.
“Ta đã trở về!” Cố Thanh Sơn la lên.
“Ừ, nhanh đi rửa tay rồi vào bếp nấu cơm.” Lý Thu Vũ nói.
“Sao không phải rửa tay vào ăn cơm mà lại là nấu cơm?” Cố Thanh Sơn bất mãn nói.
Lý Thu Vũ liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Ta làm đệ có dám ăn không?”
Cố Thanh Sơn thành thật đi rửa tay, sau đó vào bếp nấu cơm.
Hôm nay Triệu Quỳnh không tới.
Người phụ giúp vậy mà lại là Trích Kiếm Tiên Vương Thuận.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mặt kinh hãi, giống như bị sụp đổ nhận thức.
“Vương đại ca, việc xuống bếp không cần đại lão như huynh đến làm.” Hắn vội vàng khoát tay, nói.
“Không có việc gì, khi ở nhà ta đều tự mình làm.”
Vương Thuận vừa nói vừa đeo tạp dề lên, bắt đầu rửa rau.
Động tác của hắn ta thành thạo lưu loát, vừa nhìn là biết người có kinh nghiệm.
“Một Kiếm Tiên... vậy mà lại nấu cơm, có thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
“Tự nghĩ lại mình đi!”
Ba thanh kiếm ở trong thức hải của hắn ta đồng thanh nói.
Tâm tư Cố Thanh Sơn xoay chuyển một hồi.
Nhưng trên thực tế hắn lại không nói ra miệng.
Nếu như nói một tên kiếm tu am hiểu việc nấu nướng thì còn có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu có một đại lão đã từng chịu đựng sự hủy diệt của tận thế bên trong Lục Đạo Luân Hồi bị sụp đổ, cuối cùng dùng phương thức chiếm cứ thân thể của người khác để chạy trốn khỏi hiểm cảnh, sau đó lại ngồi xổm bên cạnh mình rửa rau, Cố Thanh Sơn cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc hắn ta có phải là chính Vương Thuận hay không?
“Được rồi, rau đã được rửa sạch sẽ. Nghe nói tay nghề của ngươi không tệ, vậy hôm nay ta sẽ không làm.” Vương Thuận rửa sạch tay, khoanh tay đứng sang một bên, chuẩn bị quan sát học hỏi tài nấu nướng của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng không nghĩ nhiều nữa, lên tinh thần, nấu một bàn đồ ăn.
Dù sao giữa trưa Lý Xuân Đao sẽ trở về, cộng thêm Vương Thuận, còn có Cố Thanh Sơn, ba người đàn ông dù gì cũng phải ăn gì đó chắc bụng.
“Ồ, Thu Sơn, món thịt kia ngươi làm không tệ, nhưng tương này pha thế nào?” Vương Thuận nhìn một hồi, hỏi.
Cố Thanh Sơn hơi dừng lại một chút.
Người này ở lại đây thì ra là để học lén.
Thịt chỉ cần xử lý sạch sẽ, lửa cháy vừa đủ là được rồi.
Tinh hoa thực sự đều nằm trong tương này.
Phải có thêm quy trình chấm tương thì món thịt này mới có linh hồn.
“Nếu Vương đại ca thích ăn, cơm nước xong ta sẽ viết lại công thức cho huynh.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, ngươi đang luyện quyền, tối nay ta sẽ tặng ngươi một bộ găng tay.” Vương Thuận cười nhẹ, nói.
Cố Thanh Sơn cúi đầu, tiếp tục làm thêm một món ăn.
Lúc này Lý Xuân Đao quay về nghỉ ngơi, đẩy cửa ra liền đi đến phòng bếp.
“Ồ? Món thịt này không tệ!”
Mắt hắn sáng rực lên, bưng đĩa thịt và gia vị đi ra ngoài.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Lý Thu Vũ: “Ca, ta ăn trước.”
Cố Thanh Sơn chỉ biết im lặng.
Những người này...
Nếu thật sự bị nhốt ở một chỗ, trải qua vô số năm, chịu đựng tận thế tàn phá, vậy thì tuyệt đối không có tinh thần như hiện tại.
Chẳng lẽ là diễn kịch?
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi.
Hắn làm xong món ăn cuối cùng, bưng ra ngoài.
“Rót đầy cho Thu Sơn, thức ăn hôm nay thực sự rất hợp khẩu vị của ta.” Lý Xuân Đao nói.
Lý Thu Vũ trừng mắt nhìn hắn, nói: “Không được! Hắn vẫn còn là trẻ con, uống rượu cái gì!”
“Không bằng uống nước trái cây, ta có cái này vị hơi ngọt, hắn có thể uống.” Vương Thuận nói.
Cốc cốc cốc!
Tiếng đập cửa vang lên.
Triệu Quỳnh đi tới, cười nói: “Ngại quá, ta lại đến ăn chực.”
Hiện tại nàng đã trải qua rèn luyện, không hề đỏ mặt.
Dù sao mình chỉ đến đây nếm thử tay nghề của Tam Lang, còn chuyện mặt mũi thì để ăn xong rồi tính.
Nhưng mà nàng đã lên chức Điển Tịch Sư cao cấp, quản lý phần lớn sách cổ của lưu phái, quyền lực không nhỏ, lại còn là phận gái, đương nhiên Lý Xuân Đao và Vương Thuận không để chuyện ăn uống nhỏ nhặt này làm khó nàng.
“Triệu Quỳnh tỷ ngồi đi, thức ăn hôm nay không bình thường đâu, đều là công sức của ta đấy.” Cố Thanh Sơn nói.
Triệu Quỳnh cười hì hì đi lên trước, đưa cho hắn một mẩu xương.
“Đây là cái gì?”
Bây giờ Cố Thanh Sơn rất cẩn thận.
Hắn cũng không đưa tay ra nhận.
“Bảng xếp hạng toàn bộ cao thủ động Tây Hải trong vòng năm trăm năm trở lại đây và sự tích về cuộc đời của họ... Nghe nói trẻ con ở tuổi đệ đều thích xem những thứ này.” Triệu Quỳnh nói.
Mình không hề ăn chùa đồ ăn của Tam Lang, mình có quà đáp lễ.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Thì ra là loại kiến thức này.
Nhìn xem một chút cũng tốt.
“Cảm ơn Triệu tỷ.” Hắn nhận lấy mẩu xương, để vào trong vòng tay của mình.
Một bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Sau khi ăn xong Triệu Quỳnh liền rời đi, vô cùng dứt khoát.
Vương Thuận và Lý Xuân Đao trò chuyện một hồi, do Vương Thuận phải đi trực đêm nên Lý Xuân Đao chịu trách nhiệm bảo vệ Lý Thu Sơn.
Lý Xuân Đao thừa dịp muội muội rửa mặt, lặng lẽ đưa cho Cố Thanh Sơn một bình rượu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận