Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2942. Chết cũng không tiếc.



Oanh ——
Tiếng sấm rền lên, mưa lạnh tí tách tí tách rơi xuống.
“Chỉ sợ chúng ta chạy không thoát.” Ninh Nguyệt Thiền ngắm nhìn bốn phía rồi nói.
Ba người yên lặng.
Trong doanh địa bỗng nhiên vang lên một tiếng khóc.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Lục nằm trước một ngưỡng cửa của doanh trại, tuyệt vọng gào khóc.
Ninh Nguyệt Thiền thu hồi ánh mắt, nói: “Nếu đã chạy không được, vậy chỉ thể đánh với những yêu ma này một trận thôi.”
Nàng lấy ra một trường cung từ trong Túi Trữ Vật, đưa tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
“Huynh có thể bắn chết sứ giả ma quân, chắc hẳn Cung Thuật sẽ không quá kém, cây cung này đưa huynh.”
“Vì sao đưa cho ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Ninh Nguyệt Thiền nghiêm mặt mà nói: “Huynh giết chết sứ giả ma quân, lại giúp ta áp chế thương thế, cung này tặng huynh, để phần nào tỏ lòng biết ơn.”
Cố Thanh Sơn nhận lấy trường cung, chân thành nói: “Đa tạ.”
Ninh Nguyệt Thiền thấy hắn không chối từ, không khỏi gật đầu nói: “Cung này tên là Dạ Vũ, là phụ thân ta truyền lại cho ta, hi vọng ngươi có thể dùng nó thật tốt.”
“Ta đương nhiên biết nó dùng tốt.” Cố Thanh Sơn nói.
Cố Thanh Sơn nói xong thì đặt ngang trường cung trong tay xem xét tỉ mỉ, quả nhiên ở chỗ tay nắm, hắn phát hiện hai chữ nhỏ: Dạ Vũ.
Dạ Vũ Cung.
—— Từ ngày trở lại dòng chảy thời gian đến nay, đây là binh khí đẳng cấp cao nhất mà mình lấy được.
Cố Thanh Sơn điều động linh lực trong đan điền, rót vào bên trong Dạ Vũ Cung.
Trường cung lập tức mơ hồ một trận, biến mất ngay trong tầm mắt Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn có thể cảm giác được tay mình nắm trường cung, nhưng lại không nhìn thấy, thả ra thần niệm cũng không cảm ứng được.
Cái này còn chưa hết, rất nhanh, khí tức cả người Cố Thanh Sơn cũng theo đó mà nhanh chóng biến mất.
Hắn đứng tại chỗ đó, nhưng toàn thân cứ như ngăn cách ra khỏi thế giới, nếu không phải tầm mắt đúng lúc nhằm vào hắn, căn bản không cách nào cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
“Cung tốt!”
Cố Thanh Sơn khen một tiếng.
Năm đó lúc thu hoạch được cây cung này, bởi vì thực lực không đủ, hơn nữa vội vã tìm kiếm một thanh kiếm để khôi phục ký ức, cũng không tiến thêm một bước trên lĩnh vực Cung Thuật.
Nhưng mà hiện tại...
Mình có thể dùng cây cung này thật tốt rồi.
Bên ngoài trại lính, ma quân bắt đầu hành động.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặt đất không ngừng chấn động, gã khổng lồ vô diện đi tới hướng quân doanh.
“Ta lên trước, các ngươi ra tay sau.” Ninh Nguyệt Thiền nói.
Thân hình nàng khẽ động, sau đó xông lên trời cao, rút đao chém về phía gã khổng lồ vô diện.
Tiếng gào thét đinh tai nhức óc truyền đến từ bên trong tầng mây.
Cuộc chiến đã bắt đầu!
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Công Tôn tướng quân, đánh như vậy tiếp chúng ta chỉ có một con đường chết, chẳng lẽ thật sự không có bất kỳ phương pháp cầu viện nào hay sao?”
Công Tôn Trí nhìn toàn bộ chiến trường chung quanh, trong lòng biết hắn nói rất đúng tình huống hiện thực.
“Cố Thanh Sơn, thật không dám giấu giếm, ta và Trữ Thánh nữ đều đã bị thần niệm của Ma Quân khóa chặt lại vị trí, hiện giờ chỉ có thể dựa vào ngươi mà thôi.” Công Tôn Trí thở dài nói.
—— Đến rồi!
Cố Thanh Sơn khó hiểu nói: “Ta không cách nào sánh được với thực lực của hai vị, ta còn có thể làm cái gì?”
Công Tôn Trí xuất ra một quả cầu sắt ảm đạm không ánh sáng, nói: “Thừa dịp ngươi còn chưa bị Ma Quân phát hiện, nhanh chóng đi đến thế giới kia, tìm tới pháp trận na di cỡ lớn mà ta đã bố trí, để tín vật này lên đó.”
Một cái trận bàn được ông ta lấy ra, trịnh trọng việc đặt vào trong tay Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn một cái, chỉ thấy trên trận bàn bị chia thành mấy khối, mỗi một khối đều phác họa những pháp trận phù văn vô cùng phức tạp.
Công Tôn Trí cầm lấy trận bàn, giảng giải tác dụng của mỗi một khối tương ứng, cuối cùng nói ra: “Đây là trận bàn thông dụng, phía trên có thật nhiều pháp trận thực dụng, có số lần cố định có thể kích hoạt, ngươi phải sử dụng cho tốt.”
“Còn đây là phương hướng địa đồ.”
Giao phó xong mọi thứ, Công Tôn Trí lấy ra một cái mai rùa, để Cố Thanh Sơn đứng lên trên đó.
“Thay chúng ta mang hai câu nói cho tam thánh, thứ nhất, bên trong cao tầng của người tu hành có gian tế của ma quân —— tam thánh chỉ cần ra tay kiểm tra, nhất định có thể điều tra ra manh mối; Thứ hai, chúng ta phát hiện một thế giới hoàn toàn mới... Cũng chính là thế giới phía trước mà ngươi sắp tiến vào.”
“Công Tôn tướng quân, vì sao ngài tin ta như thế?” Cố Thanh Sơn không khỏi hỏi.
“Trữ Thánh nữ vốn đã không cách nào chiến đấu nữa, ta cũng hẳn phải chết... Chỉ có ngươi còn có một chút hi vọng mà thôi.”
Công Tôn Trí cởi áo ra, một vết thương kinh khủng xuất hiện ngay trước mặt Cố Thanh Sơn.
Ngọn lửa màu xanh sẫm từ bả vai kéo dài đến ngực, kéo dài mãi ra đến sau lưng.
Vết thương này sâu đến mức trái tim cũng bị tách thành hai mảnh.
Ngọn lửa đang lẳng lặng thiêu đốt, bốn phía là vô số những phù văn phức tạp chi chút đang vây kín xung quanh ngọn lửa, để nó không cách nào lại tạo thành bất cứ thương tổn gì.
“Ta hiểu được, ta nhất định sẽ cứu hai vị.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nếu thực sự không có cách nào, ngươi cứ tự mình sống sót, truyền tin tức ra bên ngoài, không cần lo cho bọn ta.” Công Tôn Trí nói.
“Khó mà làm được.” Cố Thanh Sơn lắc đầu nói.
Công Tôn Trí cười cười, vỗ vỗ lên bả vai Cố Thanh Sơn.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, Cố Thanh Sơn đã biến mất khỏi nơi đó.
Oanh!
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Ninh Nguyệt Thiền bị gã khổng lồ vô diện đánh xuống từ giữa không trung, làm nứt ra một cái hố sâu trên mặt đất.
“Hừ.”
Ninh Nguyệt Thiền nhảy lên từ trong hố sâu.
“Ngươi đưa hắn đến Thế Giới Thần Võ rồi sao?” Nàng hỏi.
Công Tôn Trí nói: “Đúng vậy, ngươi và ta đều bị thần niệm của Ma Quân khóa chặt lại rồi, tuyệt đối sẽ không để cho chúng ta tới gần pháp trận na di kia.”
“Ngươi muốn để hắn trốn?”
Công Tôn Trí thở dài, nói: “Bí mật kia đã nói cho hắn biết, nếu như hắn có thể sống sót, vậy thì thay chúng ta truyền tin tức này ra ngoài đi.”
Ninh Nguyệt Thiền đứng trong làn gió, ánh mắt lạnh lẽo dần dần dịu xuống.
Nàng lau máu trên khóe miệng, nói khẽ: “Vậy thì không có gì để tiếc nuối.”
Bên ngoài trại lính, số lượng yêu ma như núi như biển bắt đầu khởi xướng công kích.
Bọn chúng đã phát hiện vị trí của quân doanh này, tiếp theo thì muốn bất kể giá nào cũng phải san bằng nó.
Công Tôn Trí nhìn vào những yêu ma bay thẳng đến kia, gật đầu nói: “Nếu như hai người chúng ta có thể xử lý một gã khổng lồ vô diện, lại giết chết thêm một số yêu ma, cũng coi là chết cũng không tiếc.”
Hết chương 2942.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2943
Bạn cần đăng nhập để bình luận