Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2657. Lại tiếp nối Phủ Bụi (2)



Trong một thế giới.
Cổng ánh sáng mở ra, Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền đi ra.
Ninh Nguyệt Thiền rút trường đao của mình ra, nói nhỏ: "Kẻ vừa rồi là ai? Tại sao ta lại có cảm giác khủng bố như thế?"
"Một kẻ mà chúng ta không đánh lại, thế nhưng hãy yên tâm, ta cá hắn ta không dám tới nơi này." Cố Thanh Sơn nói.
Rồi hắn hét to về phía hoang dã: "Cảnh giới mức cao nhất, kích hoạt tất cả cách thức chiến đấu."
Một giây...
Hai giây...
Ba giây.
Trong hoang dã, một giọng điện tử vang lên: "Tuân lệnh."
Mặt đất nứt ra.
Vô số robot từ trong mặt đất chui ra.
Bọn chúng được trang bị vũ khí hoàn mỹ, bảo vệ xung quanh Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền.
Cùng lúc đó, vô số máy móc chiến tranh trên toàn thế giới từ trong mặt đất chui ra, lít nha lít nhít lấp đầy mặt đất.
"Hoan nghênh trở lại Địa chi thế giới, Cố Thanh Sơn các hạ."
Một robot chiến đấu nói.
Một con robot khác thì duỗi bàn tay sắt thép của mình ra, đưa hai thiết bị tinh vi lớn khoảng bàn tay tới trước mặt Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền.
"Nơi này sắp trở thành chiến khu có cường độ tối cao, mời các hạ dùng thiết bị dịch chuyển loại nhỏ, dịch chuyển tới nơi an toàn dưới mặt đất."
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Không cần, các ngươi hãy nghĩ kỹ cách thức chiến đấu là được rồi... chúng ta sẽ ở nơi này quan sát."
"Vâng, các hạ." Từ trong Robot truyền ra giọng điện tử.
Trong hư không, một luồng sáng xuất hiện cực nhanh, hạ xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
Bóng người kia...
Là chủ nhân của Bộ bài Kỳ Tích!
Hắn ta cười dài:
"Dù cho ngươi chạy tới nơi đâu đi chăng nữa, ta đều có thể tìm được ngươi... ta đoán ngươi cũng đã cảm nhận được vị của tuyệt vọng là như nào rồi!"
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn bóng người đang ngưng tụ, vỗ tay một tiếng, nói nhỏ:
"Đánh hắn."
Từ sâu trong lòng đất, một khẩu pháo khổng lồ hoàn thành việc bổ sung năng lượng chỉ trong nháy mắt.
Ầm...
Luồng sét hừng hực xông thẳng tới chân trời!
Bóng người kia bị luồng sét quấn lại, nói với giọng khinh thường: "Chỉ bằng..."
Rầm rầm rầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô tận vũ khí khoa học kỹ thuật bùng nổ ra những tiếng nổ chấn động toàn thế giới.
Mười mấy giây sau...
Tất cả pháo kích ngừng lại.
Trên bầu trời, không còn bất cứ thứ gì cả.
"Chết rồi sao?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi với vẻ khó tin.
"Không, hắn ta đã cảm nhận được điểm đặc biệt của thế giới này, nên đã chạy thoát." Cố Thanh Sơn trả lời.
Ninh Nguyệt Thiền ngạc nhiên, nói: "Thế giới này..."
"...Không thể dùng bất cứ loại lực lượng siêu phàm nào cả, hắn ta có thể chạy thoát cũng coi như là không tầm thường." Cố Thanh Sơn nói tiếp.
Từng dòng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
"Lực lượng có thể ngang bằng với Hỏa Thánh Trụ, chỉ có ba loại Thánh Trụ còn lại mà thôi."
"Ngài đã dùng lực lượng của Thế giới - Địa để bỏ rơi kẻ địch."
"Lực lượng kỳ tích đã biến mất."
"Ngài an toàn."
Cố Thanh Sơn lắc đầu, đưa Chìa khóa - Phong cắm vào trong hư không, rồi vặn nhẹ.
Một cổng ánh sáng xuất hiện.
Hắn đang định bước vào trong, thì lại dừng lại.
"Thế nào?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"Lực lượng truy tìm của hắn ta trên người của ta đã bị loại bỏ... Thế nhưng vào thời điểm này, vẫn có một cách chắc chắn có thể tìm được ta." Cố Thanh Sơn nói.
Ninh Nguyệt Thiền hơi suy ngẫm, rồi nói: "Đúng vậy, hắn ta chỉ cần đi tới thế giới vừa rồi... bởi vì rất hiển nhiên, mục tiêu của ngươi là ở nơi đó."
Cố Thanh Sơn trầm tư.
Tới tận khi cổng ánh sáng dần dần biến mất, hắn cũng không bước vào bên trong.
"Có cách nào khác không?" Ninh Nguyệt Thiền hỏi.
"...Có." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nắm chặt tay Ninh Nguyệt Thiền, lại sử dụng Chìa khóa - Phong một lần nữa.
Một cổng ánh sáng xuất hiện, sau cánh cổng là một vùng hư không tối tăm vô tận, phía dưới hư không, có một dòng sông phát sáng đang chầm chậm chảy xuôi.
Hai người đi vào bên trong.
Trong hư không tối tăm, sương mù xuất hiện dày đặc.
Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền đứng trên dòng sông thời gian, được sự dẫn dắt của Chìa khóa - Phong, không ngừng trôi về một phương hướng cố định.
"Không phải tới Thế giới Phủ Bụi sao? Tại sao lại phải vượt qua dòng sông thời gian nữa?"
Ninh Nguyệt Thiền hỏi với vẻ nghi ngờ.
Cố Thanh Sơn giải thích: "Bởi vì chúng ta không đi tới thời điểm này, cũng không đi thẳng tới thế giới Phủ Bụi, càng không đi thẳng tới cái động kia, cứ như vậy thì thời gian, không gian lẫn sự kiện đều không khớp, tên kia sẽ rất khó để tìm chúng ta."
Ninh Nguyệt Thiền nói: "Thời không chúng ta muốn đi là..."
Cố Thanh Sơn chỉ về phía trước, nói: "Cũng sắp tới rồi."
...
Trong một nơi đổ nát của một thế giới, không có bất cứ sinh mạng nào cả.
Chỉ có một bộ khô lâu đang ngẩn người đứng trong đống đổ nát vô tận này.
Nó cúi đầu, có vẻ như đang tự hỏi về vấn đề gì đó.
Chẳng biết tại sao, cảnh tượng này toát lên vẻ cô độc không thể diễn tả được.
Cũng không lâu lắm.
Sau lưng khô lâu xuất hiện tiếng động liên miên.
Mấy chục luồng khí tức xuất hiện, giống như những cơn gió vô hình bao phủ khô lâu vào bên trong.
Từng tiếng nói liên tiếp vang lên:
"Đại thế giới Tà Ác xảy ra vấn đề, mà kẻ khơi mào chiến tranh có vẻ như ở ngay nơi này."
"Đúng vậy, thế nhưng ta không nghĩ tới, vị nữ sĩ đáng tôn kính này lại vi phạm thiết luật, che chở cho kẻ đó rời đi."
"Còn có huyết mạch của Kinh Cức, đáng lẽ cũng nên trở về bên trong thế giới Phủ Bụi..."
"Nữ sĩ, có lẽ ngài cần giải thích một chút, tại sao..."
Khô lâu dần dần ngẩng đầu lên.
"Ngày hôm nay, tâm trạng của ta không tốt, kẻ nào nói thêm một từ nữa, ta sẽ giết kẻ đó." Nó nói với giọng thản nhiên.
Chỉ chớp mắt, tất cả âm thanh đều biến mất.
Mấy chục luồng khí tức kia rời khỏi thế giới này ngay lập tức, cứ như chưa bao giờ xuất hiện tại đây vậy.
Tĩnh mịch.
Trong thế giới đổ nát này, chỉ còn lại sự im lặng tới đáng sợ.
Khô lâu vẫn im lặng.
Một lát sau, nó mới thở dài, nói nhỏ: "Người đáng thương, vận mệnh của ngươi... sẽ như thế nào?"
"Đáng tiếc... đại khái là ta sẽ không thấy được..."
Khô lâu xoay người lại, đi vào trong hư không.
Khi nó sắp dung nhập vào trong hư không...
Trong khoảnh khắc đó...
Một cánh cổng ánh sáng xuất hiện, vị trí cách khô lâu không xa.
Khô lâu dừng bước, xoay người lại.
Đúng lúc đó, Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền vừa mới bước ra khỏi cổng ánh sáng.
"Tiền bối, ta trở về."
Cố Thanh Sơn cười cười, ôm quyền rồi nói.
Hết chương 2657.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2658
Bạn cần đăng nhập để bình luận