Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1545. Suy Tính Không Thể Thực Hiện Được


Đánh dấu
“Chúng ta dùng rất nhiều thuật pháp để biên tập ra toàn bộ quá trình vượt qua thử thách của cậu, có thể che mắt được sự kiểm tra của kẻ địch… Chỉ cần đối thủ của cậu biểu hiện không quá xuất sắc, việc cậu giành được sự ưu ái của Hỗn Loạn là điều hoàn toàn có thể.”
Phức Tự chợt nhớ ra gì đó, nói thêm: “Yên tâm, ta chỉ cần dùng chút thủ đoạn nho nhỏ là có thể chỉ dẫn cho đối thủ của cậu đi lên một con đường sai lầm.”
“Nó sẽ thế nào?” Có Thanh Sơn hỏi.
“Đại khái là nó sẽ chọn một pho tượng không hoàn chỉnh, mà Người Chờ Đợi tương ứng của pho tượng ấy đã biến mất.” Phức Tự nữ sĩ nói.
“Nghe thật đáng buồn.” Cố Thanh Sơn nói.
Bỗng nhiên hắn im lặng.
“Thế nào?” Phức Tự nữ sĩ hỏi.
“Ta xác nhận lại một chút, năm đó đám Người Chờ Đợi của phe Trật Tự và phe Hỗn Loạn không muốn đôi bên đánh đến lưỡng bại câu thương nên mới tạo ra Hỗn Loạn và Trật Tự chư giới, cũng vì thế mà hao hết sức lực, rơi vào tình trạng ngủ say. Mọi chuyện là như vậy phải không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng thế.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn lóe lên, nói: “Nữ sĩ, trong phe Hỗn Loạn cũng có Người Chờ Đợi có thực lực tương đương với ngài có đúng không?”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Đương nhiên, có một Người Chờ Đợi cũng có năng lực và phẩm chất riêng gần giống với với ta.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn cây cung dài màu xanh lá cây trong tay, im lặng tự nói trong lòng: “Giao diện Chiến Thần, kiểm tra lại cây cung này, xin hãy chắc chắn trình bày toàn bộ thuộc tính của nó.”
Bên trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện ra từng hàng chữ nhỏ nhấp nháy, nêu rõ toàn bộ thông tin của vật phẩm mà trước đó đã hiển thị.
“Không có vấn đề gì… kì lạ.” Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Giống như đi trong núi rừng vắng lặng không có ai nhưng lại cảm nhận được có vô số người ẩn núp bên trong bóng tối nhìn trộm, có ý đồ làm gì đó.
Cái này không liên quan gì đến linh giác, chỉ đơn thuần là một chiến sĩ - hoặc là nói người chỉ huy trên chiến trường, trong lúc chiến đấu đã ngửi ra được mùi bẫy ở đâu đó.
Quá thuận lợi.
Một trận chiến tranh từ xa xưa, chẳng lẽ lại kết thúc theo hướng vô cùng thuận lợi như vậy?
Quả thật đây chính là nguyện vọng trong lòng của tất cả mọi người, thế nhưng một người có đẩu óc tỉnh táo tuyệt đối sẽ không vì khát vọng trong lòng của mình mà coi thường những dòng chảy ngầm đang ẩn giấu dưới vẻ ngoài yên bình kia.
Thế gian không có chuyện đơn giản như vậy.
Cho dù là một người đang cố gắng thay đổi vận mệnh của chính mình, cũng sẽ phải trải qua vô số những quá trình gian nan vất vả, huống hồ đây lại là cuộc tranh giành liên quan tới số phận cuối cùng của vô số chúng sinh, tất cả Người Chờ Đợi và Tận Thế?
Trong chuyện này, thuận lợi chỉ đại diện cho một điều.
Có một cái gì đó đã bị bỏ qua.
Cố Thanh Sơn không chắc chắn lắm, hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Phức Tự nữ sĩ phát hiện ra vẻ mặt khác thường của hắn, dò hỏi: “Cố Thanh Sơn, đây là giờ phút quan trọng để Trật Tự tìm kiếm cơ hội sống sót, vì sao ta lại thấy được trên mặt của ngươi có sự do dự và chần chừ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không có gì, chỉ là ta đang thử đổi hướng suy nghĩ… Nữ sĩ, toàn bộ kế hoạch của ngài từ trước tới nay có gặp khó khăn trắc trở gì không? Hoặc là suýt chút nữa bị kẻ địch phát hiện?”
Phức Tự nữ sĩ suy nghĩ một chút, nói: “Không có.”
Bà bắt đầu kịp phản ứng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: “Ngươi cảm thấy trong này có cạm bẫy?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta không có bất kỳ chứng cứ nào, chẳng qua là ta cảm thấy nên cẩn thận một chút….Bởi vì thực lực của hai phe địch ta chênh lệch nhau không nhiều, như vậy… Các ngài có thể giờ trò trong phe Hỗn Loạn thì ngược lại kẻ địch cũng có thể ra tay trong phe Trật Tự.”
Phức Tự nữ sĩ nhíu mày.
Bà vung quyền trượng, nhẹ nhàng điểm một cái trên người Cố Thanh Sơn.
Vô số ánh sáng nhạt từ trên người hắn bay ra ngoài, trên hư không ngưng tụ thành một tấm da dê.
“Không có vấn đề gì, tất cả người giữ bí mật đều dâng sức mạnh ra một cách vô tư để đảm bảo cho thân phận của cậu không bị phát hiện.”
Cố Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Ta muốn biết bên trong phe Hỗn Loạn, kẻ có năng lực và phẩm chất riêng gần giống với ngài kia có được sức mạnh gì.”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Ông ta là nhà tiên tri Hỗn Loạn. Cũng giống như ta, ông ta có thể vượt qua thời không, đoán trước được một số chuyện sẽ xảy ra.”
“Nói cách khác, Người Chờ Đợi kia có thể nhìn thấy trước được cảnh tượng ta và ngài sẽ gặp mặt.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không, phàm là đoạn thời không mà ta đã dùng thuật phát ẩn đi, ông ta cũng sẽ không động đến… vì như vậy sẽ phải tốn quá nhiều sức lực, sẽ phải ngủ say một lần nữa. Nên bọn ta rất kiêng kị nhau.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Cũng tương tự như vậy, nếu ông ta dùng thuật pháp ẩn giấu một đoạn thời không, ngài cũng sẽ né đi giống vậy sao?”
Phức Tự nữ sĩ nói: “Nếu ta dùng toàn lực thì có thể nhìn thấy chuyện mà ông ta làm, nhưng cũng sẽ vì thế mà kiệt sức, rơi vào tình trạng ngủ say.”
Cố Thanh Sơn nói: “Xin ngài kiểm tra một chút, bên trong đoạn thời gian liên quan tới cả ngài và ông ta, có chỗ nào là bị ông ta ẩn đi không.”
Phức Tự nữ sĩ nhìn Cố Thanh Sơn thật sâu, nói: “Địa Thần, sự cẩn thận của cậu làm cho ta rất ấn tượng.”
“Mỗi một nước cờ bên trong chiến tranh đều đòi hỏi phải cực kỳ cẩn thận, nếu không hàng chục ngàn tỷ chúng sinh sẽ phải chết.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế nhưng dòng sông thời gian quá dài. Cho dù ta cố gắng dùng toàn bộ sức lực cũng không thể quan sát được tất cả các hình ảnh liên quan tới cả ta và ông ta.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Bà vươn tay ra, dựng thẳng ba đầu ngón tay.
“Ta chỉ có thể lựa chọn ba thời điểm, đi xem phải chăng ông ta đã giở trò gì.”
“Mà sau đó, ta và những Người Chờ Đợi khác sẽ rơi vào tình trạng ngủ say, trong một thời gian ngắn không thể nào trợ giúp cậu được.”
“Chúng ta nhất định phải suy đoán chính xác thời gian mà ông ta đã hành động, nếu không một mình cậu sẽ phải đối mặt với những cạm bẫy không biết, mà bọn ta cũng không thể giúp cậu.”
Cố Thanh Sơn im lặng.
Đây quả thực là một canh bạc với tương lai mù mịt.
Hắn trầm ngâm nói: “Nếu ở lần đoán đầu tiên chúng ta đã đoán đúng thời gian ông ta hành động, vậy ngài vẫn còn sức lực để tác chiến cùng với ta?”
“Đúng vậy, kiểm tra tới lần thứ hai sẽ tiêu hao hết sức lực của ta, kiểm tra tới thời gian thứ ba, ta nhất định sẽ phải trả giá đắt.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm: “Nếu như ngài không thể tham gia chiến đấu thì phần thắng của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều… Nói cách khác, chúng ta phải đoán trúng thời gian mà ông ta hành động trong một lần duy nhất.”
Hắn chìm sâu vào suy nghĩ.
Một kẻ địch nào đó không biết bày ra một cạm bẫy không biết tại một thời gian không xác định được.
Vậy thì sẽ là vào lúc nào?
Rốt cục là ông ta làm gì?
Thời gian quá dài, làm sao xác định được là lúc nào?
Cơ hội chỉ có một lần, không có chỗ cho việc thử nghiệm hay sai sót, vậy thì phải làm thế nào mới có thể đoán đúng sự thật?
Chỉ e là bất kỳ một người nào khi đối diện với vấn đề này đều sẽ cảm thấy bất lực.
Đây quả thực là một suy tính không thể nào thực hiện được.
Phức Tự nữ sĩ cũng nghĩ đến điểm này, thở dài nói: “Cậu dựa vào sức mạnh và sách lược của hai phe địch ta mà đưa ra giải thiết hợp lý, nhưng ta cẩn thận ẩn núp nhiều năm như vậy, dường như mỗi một giờ phút ta đều quan sát sự bất thường của thời không, chính là vì sợ ông ta bố trí gì đó, vậy mà chưa hề phát hiện ra điều gì cả.”
“Vậy là từ trước tới nay ngài luôn đề phòng ông ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng vậy, dù sao ta và ông ta đều có năng lực tương đương nhau, đương nhiên ta phải đề phòng lỡ ông ta phát hiện ra hành động của ta.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận