Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1562. Hang Sâu Vạn Thú


Đánh dấu
Hư không nứt ra hai bên, có màn sáng lóe lên.
Chỉ một thoáng, Cố Thanh Sơn và cái tên trên lưng hắn biến mất khỏi chiến trường.
Grào! ! !
Những quái vật Vực Sâu kia thấy kẻ địch chạy mất trong chớp mắt, ngửa mặt lên trời gào thét phẫn nộ.
—— Đuổi lâu như vậy, kẻ địch lại chạy mất, thực sự làm người ta tức giận.
Bọn chúng quay người rời đi, định bụng đem lửa giận đổ lên người những kẻ địch khác.
..............
Có ánh sáng nhàn nhạt hiện lên.
Hai thiếu niên hiện ra từ hư không, rơi trên mặt đất.
"Cuối cùng cũng an toàn —— Giờ là ban ngày, chúng ta nghỉ ngơi ở đây tới tối hãy quay về."
Một thiếu niên nói bằng giọng ra lệnh.
Y gỡ hết giáp trên người ra, thay đổi thành một bộ áo bào đỏ, lại lấy ra một bộ đồ ngủ, trải lên mặt đất.
Một thiếu niên khác lên tiếng, cầm trong tay một cây cung dài, cảnh giác xem xét xung quanh.
Thiếu niên áo bào đỏ ung dung ngồi lên, vẫy tay nói:
"Tiểu Lý Tử, đã trở về rồi, không cần phải cảnh giác quá mức. Đến, pha cho ta một bình trà."
Thiếu niên tên là Tiểu Lý Tử mặc một bộ chiến giáp đã bị rách, cầm cung trong tay, không nhúc nhích đứng đó.
—— Cố Thanh Sơn mặc và mang theo tất cả trang bị của xác chết kia, mà chính hắn cũng biết pha trà, hơn nữa trình độ lại không kém.
Nhưng hắn không biết đối phương muốn uống trà gì.
Một hơi thở trôi qua.
Hắn mở miệng, nói: "Đến ngay đây. Nhưng mà ta đã nhìn thấy ngài bị quái vật đánh mạnh vào đầu nên mới bị ngất xỉu—— giờ đầu ngài còn đau không?"
Sự thật là vậy, thiếu niên áo bào đỏ thực sự bị quái vật đánh nát mũ giáp, bị chấn động quá lớn nên mới ngất xỉu.
Thiếu niên hơi giật mình.
Hắn ta nhìn dáng vẻ săn sóc kia của Tiểu Lý Tử, không nhịn được đưa tay sờ sờ đầu.
"Ngươi nói như vậy, ta cảm thấy hình như đầu vẫn râm ran đau." Thiếu niên lẩm bẩm nói.
"Nếu không ngài uống chút thuốc nhé?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Không cần." Thiếu niên vung tay lên, kiêu ngạo nói: "Vết thương nhỏ thế này, còn chưa làm gì được ta."
—— Bốp!
Một cây kiếm tựa như thu thủy vươn ra từ phía sau lưng, nhẹ nhàng đập vào sau gáy hắn, tốc độ nhanh như tia chớp.
Trong nháy mắt trường kiếm đánh lên, trên người thiếu niên hiện ra mấy tia sáng, muốn bảo vệ hắn.
Nhưng Lục Giới Thần Sơn kiếm có năng lực Đoạn Pháp, thuật pháp bảo vệ thân thể cũng không ngăn cản được.
Chỉ thấy toàn thân thiếu niên run lên một cái, lập tức ngất xỉu trên bộ quần áo ngủ.
Trường kiếm hóa thành Sơn Nữ, nói nhỏ:
"Tư tưởng đề phòng quá kém."
"Tức là nơi này rất an toàn." Cố Thanh Sơn buông tay, nói.
—— Nơi này là một hang động tăm tối và yên tĩnh, mặt đất khô ráo, không nhiễm một hạt bụi.
Cổng bị khóa lại bởi một tia sáng nhạt, dường như không thể đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn cũng không vội xem xét xung quanh, đi lên trước hai mươi bước, đưa tay đặt trên trán thiếu niên.
Sưu Hồn thuật, kích hoạt!
Từng bức tranh xuất hiện trong óc Cố Thanh Sơn, rất nhanh giúp hắn hiểu rõ thiếu niên.
Lông mày hắn dần dần giãn ra.
Qua khoảng nửa nén nhang.
Thiếu niên ngửi thấy mùi trà, yếu ớt tỉnh lại.
"Giấc ngủ này thật thoải mái—— Không đúng, hẳn là ta đã ngất đi!"
Bỗng nhiên y ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Cố Thanh Sơn đã pha xong trà, đang ngồi ở bên cạnh, nhìn y với vẻ mặt lo lắng.
Thiếu niên kiểm tra bùa hộ thân và mấy món bảo vật trên người.
Tất cả đều còn.
Không giống bị người khác đánh úp.
"—— Ta đã ngất đi? Ta ngất bao lâu rồi?" Thiếu niên chấp nhận sự thực, hỏi.
"Ước chừng nửa nén nhang. Thiếu chủ, mời uống trà trước."
Cố Thanh Sơn rót đầy nước trà.
Thiếu niên nhận lấy chén trà, một hơi uống sạch.
"Tiểu Lý Tử, quả nhiên ngươi thật trung thành. Người cuối cùng cứu ta chính là ngươi, ta nhớ kỹ."
Y vỗ vỗ bả vai Cố Thanh Sơn, nói.
"Thiếu chủ không cần để ý, ngược lại là vết thương trên đầu thiếu chủ, vẫn nên điều trị sớm mới tốt." Cố Thanh Sơn nói.
Dường như thiếu niên kia hơi ngại ngùng.
—— Dù sao y vừa nói không có chuyện gì, lập tức đã ngất xỉu.
"Không có gì, vấn đề nhỏ mà thôi. Giờ làm chút gì ăn đi, ta không muốn gặm lương khô." Thiếu niên nói.
"Vâng."
Cố Thanh Sơn lấy nguyên liệu nấu ăn ra, dựa theo thông tin trong trí nhớ của đối phương, làm ra y hệt.
—— so với thế giới Tu Hành, kỹ thuật nấu nướng ở thế giới này vẫn khá đơn giản. Cố Thanh Sơn chỉ nhìn qua trí nhớ đối phương, đã gần như thành thạo hết rồi.
Chỉ chốc lát sau.
Đồ ăn đã xong.
Thiếu niên ăn xong một bữa.
—— Đồ ăn hôm nay vẫn mang hương vị cũ, nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy ngon hơn một chút so với ngày xưa.
Cố Thanh Sơn chờ đối phương ăn xong, mới bắt đầu ăn phần của mình.
Đợi hắn rửa xong nồi niêu chén bát, dọn dẹp xong, thiếu niên đã ngồi xếp bằng, bắt đầu thiền.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ lấy cung ra, đứng bên cạnh hang động, bắt đầu canh gác.
Cây cung này là của thiếu niên đã chết kia.
Dù sao nhóm ác quỷ cũng không biết, thật ra hắn còn rất tinh thông thuật bắn cung.
Cố Thanh Sơn đặc biệt chọn người này, chính là để che giấu thân phận chân thật của mình.
Tại thế giới Thiên Trụ, ý chí chư giới đã truyền cho hắn phương pháp tu hành cấp cao nhất, trong đó có vài thuật bắn cung, kiếm thuật và công pháp võ đạo cực kỳ xuất sắc.
Chỉ cần hắn cảm ngộ những thứ này, là có thể lấy được.
Cố Thanh Sơn có thể dùng sức mạnh của ba con rồng, với nền tảng sức mạnh cường đại ấy, bất kể là quyền pháp hay cung thuật, muốn nhanh chóng từ mới luyện tới lúc thành thạo đều không thành vấn đề.
Bản thân hắn cũng từng sử dụng cung, sau khi giải phóng linh hồn còn đi theo Lâm, học được một môn võ kinh của Nhân tộc cực cổ.
—— Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả, chỉ chờ đi vào thế giới Ác Quỷ, ai biết lại trời xui đất khiến mà tới Hang Sâu Vạn Thú.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong hang, thiếu niên còn đang thiền, Cố Thanh Sơn thì đứng đó, vừa học cung thuật vừa canh chừng tình hình xung quanh.
Lúc gần tối.
Thiếu niên tỉnh lại.
Y nhìn Cố Thanh Sơn đang canh gác, không khỏi nói: "Tiểu Lý Tử, ngươi cần gì phải cảnh giác như thế? Chỉ cần chúng ta không lên mặt đất, sẽ không có chuyện gì."
"—— Vả lại, trời sắp tối rồi."
Cố Thanh Sơn im lặng.
Trong thế giới này, mặt đất là nơi mọi người tuyệt đối không được đi, đặc biệt là ban ngày.
Hang động dưới mặt đất là nơi an toàn duy nhất.
Cho dù như thế, muốn đi lại trong mấy hang động này thì cũng chỉ có chờ tới đêm, mới coi như an toàn.
"Thiếu chủ, không phải tại vì mặt đất, mà ta cảm thấy chuyện ngài bị tập kích hơi lạ." Cố Thanh Sơn nói.
"Tiểu Lý Tử, ngươi muốn nói cái gì?" Thiếu niên kia khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Vì sao ngài lại bị dẫn đến chiến trường, sau đó lại rơi vào tình huống nguy hiểm như thế?"
Vốn dĩ thiếu niên kia còn mang dáng vẻ tùy tiện, nghe mấy lời này thì bỗng nhiên hiểu rõ.
"Trừ ta ra, những người khác có thể bảo vệ ngài đều đã chết." Cố Thanh Sơn nói.
Thiếu niên suy nghĩ: "Vậy nghĩa là, những kẻ nói với ta tình hình chiến tranh nghiêm trọng, đáng để ta đến xem xét một chút, đều rơi vào diện tình nghi..."
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu.
—— Vẫn còn được, không ngu ngốc, chỉ là phản ứng không nhanh nhạy.
Thiếu niên bỗng nhiên sờ vào bên tay trái, lấy ra cây cung dài từ đó.
Y thảy cung dài cho Cố Thanh Sơn : "Ngươi cứu ta là lập được công lao lớn, vốn phải đợi trở về mới thưởng ngươi, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, ta cho ngươi dùng cây cung này trước."
Cố Thanh Sơn nhận lấy cung dài, so sánh với cây cung trên tay mình.
Chỉ so sánh xúc cảm và hình dáng bên ngoài thôi, cả hai đã có cách biệt một trời một vực.
Hắn nhanh chóng từ trí nhớ của đối phương, tìm được toàn bộ thông tin về cây cung này.
Đây là một cây cung rất nổi tiếng——
Cố Thanh Sơn nói: "Công tử, đây là 'Phó Nguyệt Chi Ưng', một trong mười ba cây cung nổi tiếng của Phi Vũ lưu phái chúng ta. Thực lực của ta không cao cường, nhận thì ngại quá."
"Dùng trước đi, trở về phải trả lại cho ta." Thiếu niên nói.
Cố Thanh Sơn sững lại.
Này, cái này không hay lắm đâu.
Lúc này, ánh sáng nhạt ngay miệng hang dần biến mất.
"Đêm đến rồi, chúng ta đi thôi." Thiếu niên áo bào đỏ ra lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận