Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2986. Sứ đồ gia nhập



Hắn và Trương Anh Hào đi ra khỏi quán rượu.
Một chiếc phi cơ cỡ nhỏ đã dừng ở nơi đây, đang chờ hai người.
Cố Thanh Sơn đang định bước lên phi cơ thì bỗng có một cảm giác, đứng yên tại nguyên chỗ.
"Thế nào?" Trương Anh Hào hỏi.
Cố Thanh Sơn không nói chuyện, chỉ hơi quay đầu lại.
Ở hư không phía sau lưng hắn, một cán cờ mờ mịt yên lặng hiện lên, rồi thả ra từng ngọn lửa hừng hực.
Lực lượng của Thánh Trụ - Hỏa đã khôi phục!
Trong hư không, từng hàng chữ nhỏ liên tục xuất hiện:
"Chú ý."
"Một nửa thuộc về tận thế của ngài đã nhận được lực lượng Hỗn Độn Vĩnh Diệt cực mạnh, sơ bộ giải phong lực lượng của kỷ nguyên quá khứ."
"Sứ đồ của một kỷ nguyên nào đó đang lấy lại được lực lượng."
"Sứ đồ đó chuẩn bị chính thức bước vào tuyến thời gian này, cùng ngài sánh vai chiến đấu."
Cố Thanh Sơn ngẩn người.
"Là Tạ Sương Nhan sao?" Hắn hỏi.
"Cũng không phải là Tạ Sương Nhan, tạm thời không biết thân phận cụ thể." Giao diện Chiến Thần trả lời.
Cố Thanh Sơn lộ ra vẻ mê mang.
Không phải Tạ Sương Nhan... vậy sẽ là ai?
Từng nhóm nhắc nhở tiếp tục xuất hiện trước mắt hắn.
"Chú ý! Toàn bộ tuyến thời gian bắt đầu xuất hiện biến động mạnh, ngài phải tiến về thế giới Tu Hành ngay lập tức!"
"Khi thời đại biến đổi, sẽ có một số chuyện không giống bình thường diễn ra."
Một bàn tay vươn ra phía trước.
Năm ngón tay, từng ngón co lại.
Năm,
Bốn,
Ba,
Hai,
Một.
Bàn tay nắm thành quyền, tản ra từng luồng lửa màu đỏ thẫm.
Ánh lửa vô tận bùng cháy lên, hóa thành từng luồng phù văn huyền ảo bay lả tả, hiện ra một cánh cửa khổng lồ và uy nghiêm.
"Trước khi Tà Ma đột kích tới..."
"Những thứ đã biến mất trong lịch sử, có lẽ đã tới lúc xuất thể rồi."
Ầm ầm ầm ầm ầm...
Cánh cửa mở rộng ra.
Vô số ngôi sao bay ra ngoài tạo thành từng vệt sáng, nhập vào hư không, chẳng biết đi nơi nào.
Một lúc lâu sau, mọi dị tượng đều biến mất.
Người kia đứng trong bóng đêm một lúc lâu.
Bỗng nhiên, cửa mở ra.
Nắng sớm chiếu vào trong, chiếu sáng mọi thứ ở nơi này, tạo cho nơi này thêm nhiều màu sắc.
Một cô bé như được làm từ ngọc chạy từ bên ngoài vào trong, nói vội:
"Nhị sư huynh, mau xem xem ta rửa mặt đã sạch chưa?"
Người kia cười nhẹ, nhấc bổng người cô bé lên, nói: "Ha ha, Tú Tú là sạch sẽ nhất, thật sự là thơm nức lòng mà..."
Cô bé nở một nụ cười thật tươi rồi bỗng nói: "Nhị sư huynh, huynh nói xem tại sao hôm nay sư tôn lại thu một người xa lạ tới gia nhập với chúng ta chứ?"
Người kia ngẫm nghĩ, nói: "Ta nghĩ tính cách thằng nhóc đó rất tốt, làm cho sư tôn cảm thấy ngưu tầm ngưu, mã tầm mã."
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã! Xuỵt, huynh không nên nói như vậy, cẩn thận không đại sư huynh nghe được lại phạt huynh đội một con rùa đen rồi làm bữa sáng đó."
"Ha ha ha, ta làm sao sẽ sợ một con ngỗng thối đó chứ."
"Xuỵt..."
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi Quỳnh Hoa cung.
Cùng lúc đó.
Bách Hoa điện.
Cố Thanh Sơn lấy lại tinh thần.
Hắn cảm thấy mình đã đi tới thế giới Tu Hành, trên đại điện, Tạ Đạo Linh nói:
"Hai người các ngươi có dự định nào cho sau này không?"
Tình Nhu hành lễ, nói: "Thế giới của chúng ta đã bị hủy diệt, lại trợ giúp các người giết chết Tề Diễm, lúc này đã không thể trở lại Quảng Dương môn, lại càng không biết nên đi về nơi đâu nữa."
Uyển Nhi cũng thi lễ, nói: "Hơn nữa chúng ta cũng đã biết vị trí của thế giới các người, nếu như chạy thoát, lại bị người khác bắt giữ thì thế giới của các người cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chúng ta không thể đi được."
Tạ Đạo Linh suy tư, rồi liếc nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Người là ngươi cứu, chẳng lẽ ngươi không định nêu lên ý kiến gì hả?
Cố Thanh Sơn hơi suy nghĩ, nói:
"Hay là giữ các nàng ở lại Bách Hoa tông chúng ta, dù sao hiện tại chúng ta đã có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục rồi... Đương nhiên, chuyện này phải xem hai người các nàng có muốn hay không, rồi cuối cùng phải xem sư tôn quyết định như thế nào nữa."
Tạ Đạo Linh nói: "Ở lại cũng được, thế nhưng từ nay về sau hai người sẽ là người của Bách Hoa cung, phải bái ta làm thầy."
Tình Nhu và Uyển Nhi vội vàng quỳ rạp xuống đất, hành lễ nói: "Sư tôn."
Tạ Đạo Linh cười cười.
Mặc dù cảnh giới của hai nàng này cao thâm, vượt nàng xa.
Thế nhưng trong trận chiến khi trước, tất cả mọi người đều biết...
Ngay cả Tề Diễm đều bị nàng áp chế, cuối cùng bị thu vào trong thế giới Tướng Vị.
Cảnh giới chỉ để tham khảo, điểm quyết định thân phận và địa vị của một tu sĩ đó chính là thực lực chân chính lúc chiến đấu.
Tạ Đạo Linh có thể giết chết Tề Diễm, cho nên nhận được sự tôn trọng của hai nàng kia.
Coi như không có điểm này, tại thế giới có lượng linh khí khá yếu ớt như thế giới này, Tạ Đạo Linh vẫn có thể tu luyện tới cảnh giới Phong Thánh, đã là chuyện vượt quá tưởng tượng.
Nếu như để nàng tu luyện trong một thế giới mạnh mẽ hơn, ai biết nàng sẽ đạt tới cảnh giới khủng bố nào!
Tạ Đạo Linh nói:
"Thôi được, hai người cũng là người đáng thương, ta sẽ thu hai người làm đồ đệ, thế nhưng vai vế không thể loạn..."
Nàng vỗ tay.
Một con ngỗng trắng từ bên ngoài đại điện bay tới.
Ngay sau đó là một thiếu niên và một cô bé đi vào.
Thiếu niên kia rất tuấn tú, thậm chí có thể nói là xinh đẹp, tay cầm quạt ngọc, eo thắt minh châu, anh tuấn đẹp trai, thế nhưng giữa lông mày lại mang theo vẻ ngả ngớn.
Cô bé kia đáng yêu như được ngọc đúc thành, một đôi mắt to linh động có thần.
Tóc cô bé ghim song đuôi ngựa, chỉ nhìn xem cũng làm người ưa thích.
Ánh mắt của thiếu niên kia nhìn tới Tình Nhu và Uyển Nhi, giật mình mà nói: "Hả? Sư tôn lừa gạt ở đâu ra hai vị tiên tử xinh đẹp như vậy?"
"Nghiệt đồ câm miệng... để ta giới thiệu cho mọi người biết, đại đệ tử của Bách Hoa tông chúng ta là Bạch Ánh Thiên, Tần Tiểu Lâu, từ hôm nay trở đi, Cố Thanh Sơn là đệ tử xếp hạng thứ ba, Tình Nhu thứ tư, Uyển Nhi thứ năm, Tú Tú con xếp hạng thứ sáu."
Tạ Đạo Linh nhìn về phía Tú Tú, nói với giọng nhu hòa: "Con xếp hạng cuối cùng, là để mấy người khác đều chăm sóc cho con."
Tú Tú trở nên vui vẻ, nói: "Cám ơn sư tôn!"
Bách Hoa tiên tử vẫy tay, ngay lập tức có mấy ngọc bài tinh xảo rơi vào trước mặt mấy người.
Cố Thanh Sơn nhìn ngọc bài, từng ngọc bài đều có một chữ khác nhau, theo thứ tự là "Sơn", "Tình", "Uyển", "Tú".
Mỗi người có một ngọc bài, từ nay đi lại trên giới tu hành đều có thể dùng ngọc bài này chứng minh thân phận.
Tạ Đạo Linh đang định nói thêm gì đó, sắc mặt bỗng biến đổi, nói:
"Yên tâm không cần lo lắng gì cả, ta đi một chút rồi trở lại!"
Hết chương 2986.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2987
Bạn cần đăng nhập để bình luận