Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1826. Sống Lại


Đánh dấu
Bãi cỏ xanh nhạt, vô số bụi hoa, phòng ở đủ mọi màu sắc.
Các yêu tinh xuất hiện, cùng đuổi bắt, vui chơi, nô đùa.
Mọi người vừa mới xuất hiện trong nháy mắt đã bị các yêu tinh chú ý tới.
“A ha, là đám người ngu xuẩn của thung lũng thế giới!”
“Đúng, là lũ ngốc hiếm thấy!”
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Các yêu tinh hỏi.
Mạc nói: “Chào các vị, giấy chứng nhận của chúng ta đã có hiệu lực, xin giúp chúng ta cứu sống một người.”
Các yêu tinh vây quanh lại nhìn cô bé trên mặt đất, lại nhìn cái tên trên giấy chứng nhận.
“Reneedol.” Một con yêu tinh thì thầm.
Trên người nó đột nhiên tỏa ra một vầng sáng trắng, hóa thành hương thơm nồng nặc, lan tỏa khắp chốn.
“Đây là một cái tên được vận mệnh chiếu cố!” Một con yêu tinh khác kinh ngạc thốt lên.
Các yêu tinh đều trở nên nghiêm túc.
Chúng nó đáp xuống, vây xung quanh cô bé.
Một con yêu tinh đầu đội vương miện hắng giọng một cái, hỏi: “Là ai muốn cứu cô gái này?”
“Là ta.” Mạc nói.
“Thì ra là Mạc.” Yêu tinh đỡ vương miện, sửa sang lại cho nghiêm chỉnh rồi mới hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn cứu cô bé?”
“Chẳng tại sao cả, cứu được thì cứu.” Mạc nói.
Yêu tinh đội vương miện nói: “Ầy, thiếu niên ngu xuẩn. Vì ngươi đã bỏ ra đầy đủ đá quỷ, chúng ta sẽ cùng nhìn xem hôm nay vị nào sẽ giáng lâm.”
Nó lấy ra một quả táo màu vàng, đặt trong tay cô bé, thì thầm: “Thú pháp tắc vô tận, hôm nay là ngày cung phụng của yêu tinh chúng ta, chẳng biết vị chủ nhân pháp tắc nào bằng lòng tới đây, thôn phệ hết thân thể chưa chết, để chỉ dẫn nó đi đến một sự sống mới.”
Toàn bộ yêu tinh yên tĩnh lại.
Thế giới yên ắng.
Cảnh tượng thần thánh như vậy, ngay cả yêu tinh bướng bỉnh nhất cũng chỉ có thể nín thở.
Cố Thanh Sơn tận mắt nhìn thấy một yêu tinh không nhịn được muốn hắt hơi, nhưng vì để tránh phát ra âm thanh không trang nghiêm, nó đã cắn răng lấy ra một cây búa lớn cao ngang thân thể, tự đánh mình bất tỉnh.
Trong yên lặng, tựa như có cái gì đang tới.
Thân thể cô bé nổi lên, bị một cái miệng đầy răng nhọn mang theo ngọn lửa nuốt xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, chủ nhân miệng khổng lồ vẫn chưa hiện thân.
Trên bầu trời lộ ra một con ngươi màu đen dựng thẳng, đang chăm chú nhìn hiện trường nghi thức bên dưới.
Tồn tại kia nuốt cô bé rồi quay về phía yêu tinh, phát ra âm thanh rung động trời đất: “Ta lấy đi thân thể của nó, khiến linh hồn của nó không có chỗ phiêu bạt, chỉ có thể một lần nữa trở lại thế giới các ngươi, tiếp nhận số phận mới.”
Một màn sương mù trào lên.
Sương đen ngưng tụ thành hình, hóa thành một cô gái có tám tay dài ngoằng.
Trong hư không, âm thanh kia nói: “Sinh mạng mới của ngươi sẽ có tám loại sức mạnh, có lẽ ngươi sẽ bỏ qua những sức mạnh này, chỉ vì trong lòng ngươi vốn chỉ mơ tưởng đến chuyện kia.”
Cô bé từ từ nhắm hai mắt, nói: “Ta được cứu?”
Tồn tại kia lặp lại: “Đúng, ngươi mang trong mình tám loại sức mạnh, hoặc có thể sống vì ý nguyện kia, hiện tại ngươi có thể lựa chọn.”
Cô bé vẫn khép hờ hai mắt như cũ, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, lông mày cau chặt lại, cất cao giọng nói: “Ta muốn chiến thắng vận mệnh, ta muốn chém hết tất cả mọi tội ác.”
Nói xong, tám cánh tay phía sau cô bé bị thiêu đốt đến khi tan biến, tro bụi rơi lả tả phất phơ theo gió.
Chúng hóa thành một đôi cánh màu đen, gắn vào sau lưng cô bé.
Trên bầu trời, con ngươi màu đen dựng thẳng nhìn cô bé, sâu sắc nói: “Reneedol, ngươi có được đôi cánh, một cánh giúp ngươi vượt qua mọi chông gai, chiến thắng toàn bộ kẻ địch, một cánh khác giúp ngươi hấp thu sức mạnh, trở thành bạn lữ mạnh nhất.”
“Ánh sao là biểu tượng của vận mệnh, nó làm đẹp cho đôi cánh của ngươi, chỉ dẫn phương hướng cho ngươi.”
Trong hư không, ánh sao khắp bầu trời hạ xuống, rơi vào trên đôi cánh của cô, tản ra ánh sáng đẹp đẽ.
Cảnh tượng này thực sự quá mức mỹ lệ, thần thánh, khiến cho mọi người đều bị chấn động.
Đôi mắt dựng thẳng chăm chú nhìn cảnh tượng này, thân thể dần dần tan đi.
Tất cả dị tượng biến mất.
Cô bé mở mắt ra, nhìn khắp bốn phía.
Nàng ta thấy vô số yêu tinh, cùng với Mạc và mọi người.
Nàng ta đi thẳng tới trước người Mạc, quỳ một gối xuống, nói: “Ta có thể cảm giác được rằng huynh đã cứu ta.”
Mạc đỡ nàng ta đứng dậy, cười nói: “Không sao, chớ để trong lòng.”
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Ánh mắt của Mạc ấm áp hòa nhã, mang theo ý cười.
Trong con ngươi sâu thẳm như nước của cô bé phản chiếu nụ cười vui vẻ của cậu.
“Chiến thắng vận mệnh, chém hết mọi tội ác, lời này không phải nói chơi, muội thực sự nghĩ như vậy sao?” Mạc hỏi.
“Đúng vậy.” Cô bé nói.
Mạc nhìn đôi cánh phủ đầy ánh sao sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Thật tốt, từ nay trở đi, trên đời lại có thêm một chức nghiệp mới.”
“Huynh đã cứu ta, xinh huynh hãy ban tên cho chức nghiệp của ta.” Cô bé gục đầu xuống nói.
Mạc suy nghĩ một lúc, cười nói: “Vậy thì gọi là Thiên Sứ Đoạn Tội.”
“Được.” Cô bé nói.
….
Reneedol ở lại đây.
Nhờ sự chiếu cố của Mạc, nàng có được một hang động, sát với hang động của Mạc và Cố Thanh Sơn.
Giúp nàng sắp xếp hang động xong xuôi thì trời đã tối.
Những người khác đều giải tán.
Mạc và Cố Thanh Sơn cũng chuẩn bị rời đi.
Mạc dặn dò lần cuối: “Reneedol, nơi này là thung lũng thế giới, nếu như muội không đủ mạnh thì vĩnh viễn không thể nào rời khỏi nơi này, cho nên bắt đầu từ ngày mai, muội phải cùng chúng ta đi nghe trưởng lão giảng dạy về phương pháp để trở nên mạnh mẽ.”
“Được.” Reneedol nói.
Mạc gật đầu, kéo Cố Thanh Sơn lui ra khỏi hang.
Hai người cùng nhau đi về.
Lúc này Cố Thanh Sơn không để ý tới chuyện tìm hiểu về thế giới này nữa, nhỏ giọng hỏi: “Mạc, tại sao lúc đó ngươi lại muốn cứu cô bé kia?”
Mạc hỏi ngược lại: “Nếu như ngươi là ta thì sao?”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Cứu được thì cứu, nhưng vì lần cứu này mà về sau không biết bao nhiêu thần linh phải bỏ mạng.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, ai có thể thấy được tương lai.
Người tạo vật của Đất có thể, nhưng vẫn phải chết.
Hạt Cát Bất Diệt nữ sĩ có thể, nhưng cuối cùng vẫn phải liên tục phấn đấu vì tương lai.
Bây giờ Đại Ca cứu Reneedol, vô số năm sau, hắn lại bị đối phương giết chết.
Số phận thật sự là tràn đầy chuyện nghịch lý.
“Mạc, có phải ngươi thích cô gái kia rồi hay không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Mạc không ngờ hắn lại hỏi câu hỏi này, nghiêm túc nói: “Đó là chuyện của người lớn... Thật ra theo quan sát của ta, ta thấy trong những đại nhân kia, đàn ông càng thích chơi với đàn ông, đều chẳng coi phụ nữ là gì.”
Cố Thanh Sơn nói: “Chơi thì chơi, nhưng phụ nữ lại là chuyện khác.”
Mạc hỏi: “Chuyện gì?”
“Ái tình... Ngươi còn nhỏ, chờ khi lớn lên ngươi sẽ hiểu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Rod, chẳng lẽ ngươi hiểu chuyện này?”
Ánh mắt Mạc lộ ra vẻ mong ngóng.
“Đương nhiên ta hiểu, dáng vẻ sau này của ngươi...” Cố Thanh Sơn nói đến phân nửa, im lặng kịp thời.
Mạc bỗng nhiên khinh thường nói: “Đồ lừa gạt.”
“Sao lại nói ta là đồ lừa gạt?” Cố Thanh Sơn hiếu kỳ.
Mạc nói: “Ta vừa phát động kỹ năng điều tra, phát hiện tuy ngươi không nói dối, nhưng ngươi chỉ cho rằng mình hiểu.”
“Vậy sao?” Cố Thanh Sơn bất ngờ hỏi.
“Đúng vậy.” Mạc nói.
“Ta không tin.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thật đó, kỹ năng không nói dối, về phương diện ái tình ngươi chả hiểu cái gì cả, Rod.” Mạc nghiêm túc nói.
“...”
“Không sao đâu Rod, ngươi mới tám tuổi, còn quá nhỏ để hiểu được chuyện ái tình.”
“Cảm ơn.”

Một bóng người như nước chảy trên đất trống, biến hóa thành bảy cái bóng.
Mạc nín thở quan sát, quát to: “Tìm được ngươi rồi!”
Cậu tiện tay chộp lấy một mảnh băng tuyết từ trong hư không ném ra bên ngoài.
Băng tuyết vừa rời tay liền hóa thành một cây trường kích băng sương trong suốt, “vù” một tiếng đâm về phía một hình bóng.
“Keng!”
Những hình bóng khác đều biến mất, chỉ còn lại thân hình đang ngăn cản trường kích băng sương.
Cố Thanh Sơn tám tuổi.
“Làm sao ngươi biết ta ở đây?” Cố Thanh Sơn giật mình hỏi.
Đây chính là bí thuật thân pháp Lưu Ảnh Bộ của Công hội Thích Khách, lại bị Mạc nhìn thấu.
Mạc cười to, nói: “Hai chân của ngươi giẫm trên thế giới, ta đương nhiên có thể cảm giác được người nào mới thật sự là ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận