Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1913. Chỉ Dẫn Của Tử Thần


Đánh dấu
Mèo quýt biết mình vừa kích hoạt thứ gì đó, lập tức lui về phía sau.
Chỉ thấy pho tượng Tử Thần vẫn không nhúc nhích, nhưng mà chuôi lưỡi hái hắc ám trong tay pho tượng lại phóng ra một tia lửa cháy cực kỳ nhỏ.
Tia lửa này xuyên qua dòng nước ngầm tối tăm mù mịt, xẹt qua vô số miệng đường hầm bí mật, phóng thẳng tới miệng một đường hầm trong đó.
Chẳng mấy chốc, tia lửa dài đã biến mất không chút tăm hơi.
Thế nhưng mèo quýt quan sát cảnh tượng này hết sức chăm chú, trong khoảnh khắc tia lửa cháy mạnh xuất hiện, nó lập tức tìm được vị trí cuối cùng mà tia lửa hướng về.
“Là bên kia!”
Mèo quýt thay đổi phương hướng, nhanh chóng bơi xa mấy ngàn mét, đi tới phía dưới trần nhà màu đen.
Nó dừng lại gần cửa vào của một đường hầm bí mật.
Thực ra nếu nhìn kỹ có thể thấy đường hầm bí mật này giống hệt những mật đạo khác, căn bản không thể nhìn ra điểm khác biệt.
Nhưng pho tượng Tử Thần lại đưa ra chỉ dẫn bí ẩn như vậy, cho nên đường hầm này nhất định ẩn chứa bí mật nào đó liên quan tới Tử Thần hoặc toàn bộ Vạn Thần điện!
Mèo quýt tiến vào đường hầm bí mật, tiếp tục bơi lặn bên trong.
Lặn được hồi lâu, nó lại dùng Di Hình Hoán Ảnh tăng nhanh tốc độ, qua hơn một canh giờ, điểm cuối đường hầm bí mật mới xuất hiện trước mặt mèo quýt.
Mèo quýt hơi khựng lại.
Nó há mồm cắn một thanh kiếm trong miệng, sau đó lập tức nhảy ra.
Róc rách! Róc rách!
Tiếng nước chảy liên miên không dứt.
Mèo quýt lơ lửng giữa không trung, cảm nhận không khí lưu chuyển.
Nó cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy bên dưới là một bể phun nước cỡ lớn đẹp đẽ trang nhã, trên đó khắc rất nhiều thần linh. Miệng đường hầm bí mật được ẩn giấu dưới dòng nước của đài phun nước, không nhìn kỹ thì không thể nào phát hiện được.
Nơi này là một thánh điện, không có gì khác biệt so với thánh điện của những thần linh khác.
Điều khác biệt duy nhất chính là, toàn bộ thánh điện bị dòng nước ngầm âm u sâu thẳm vây quanh, lại giống như có một lớp chắn nào đó ngăn chặn dòng chảy lại bên ngoài, ngăn ra một khoảng đất trống tạo thành một không gian biệt lập cho ngôi đền.
“Meo meo.”
Mèo quýt thu kiếm, cúi đầu kêu một tiếng.
Đài phun nước này không bị nước sông nhấn chìm, điều này khẳng định phải có cơ quan đặc biệt tinh xảo nào đó ở trong bóng tối phát huy tác dụng.
Cơ quan này trải qua thời gian hai kỷ nguyên, nhưng vẫn duy trì khả năng vận hành như cũ.
Mèo quýt dần dần trở nên cẩn thận hơn.
Chỗ Tử Thần chỉ dẫn quả nhiên có ẩn chứa bí mật.
Nhưng bản thân Cố Thanh Sơn đến từ thời đại sau, tiến vào thời đại thú pháp tắc khổng lồ Tuyên Cổ, trong khoảnh khắc tận thế giáng lâm lại đi thăm dò kỷ nguyên trước - Di tích thánh điện thời đại Vạn Thần. Thực ra hắn hoàn toàn không biết vạn thần đã trải qua những chuyện gì, giá trị quan của họ, những thứ họ truy cầu, và tất cả những thứ khác.
Phải thế nào mới có thể hiểu được ý nghĩa của đài phun nước này?
Mèo quýt nhìn chăm chú vào đài phun nước, có chút hoang mang.
Nó rơi xuống mặt đất, rũ sạch nước bám trên người, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ cấu tạo đài phun nước.
Toàn bộ đài phun nước do vô số bức tượng thu nhỏ của các thần linh cấu thành. Các thần linh vừa múa vừa hát xung quanh hai pho tượng cao, dường như họ đang khẩn cầu gì đó, hoặc giống như đang ăn mừng.
Mèo quýt nhìn chăm chú vào hai pho tượng cao.
Hai pho tượng này có kích cỡ lớn hơn những pho tượng thần linh khác một chút, mỗi pho tượng chiếm một đầu của đài phun nước.
Pho tượng bên trái đang cầm một quyển sách Kim Sơn trong tay.
Pho tượng bên phải cầm một lưỡi hái dài màu đen, lẳng lặng đứng im ở nơi đó.
Đây chính là chủ nhân Ánh Sáng và Tử Thần.
Ánh Sáng sinh ra tất cả, Tử Vong lại kết thúc tất cả.
Đây là hai loại pháp tắc căn bản của thời đại Vạn Thần.
Mèo quýt đụng vào pho tượng Tử Thần, thứ phóng ra ngọn lửa tử vong thêm lần nữa. Nhưng mà pho tượng Tử Thần này lại bị ngọn lửa Tử Vong đốt cháy lớp vôi bên ngoài, để lộ lớp kim loại bên trong.
Đây là một pho tượng bình thường, nó sẽ không hấp thụ ngọn lửa tử vong.
Mèo quýt lui về phía sau vài bước, nghiêng đầu, nhìn hai pho tượng này một cách khó hiểu.
Không tìm được manh mối.
Nó dùng móng vuốt cào mặt đất, sau khi phủi sạch lớp bụi, mặt đất để lộ ra lớp kim loại, trên bề mặt khắc đầy thần văn không hiểu.
Toàn bộ dài phun nước không lớn, bốn bề đều là nước, toàn bộ pho tượng ở đây cũng rất tầm thường, không có cơ quan gì đặc biệt.
Về phần chúa tể Ánh Sáng và Tử Thần...
Mèo quýt nhìn hai pho tượng này, ánh mắt lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Chẳng lẽ muốn hai vị thần đến đây tề tựu?
Không.
Nếu như Mạc cũng tới nơi này, nhất định sẽ bị tồn tại đang theo dõi hết thảy kia phát hiện.
Vừa rồi ở trong Thánh Điện Tử Vong, chỉ dẫn của Tử Thần bí mật như vậy, tất nhiên là vạn thần không muốn thông tin bị rò rỉ.
Những thần linh này nhất định đã giao hẹn chuyện gì đó từ lâu.
Mèo quýt tra xét hai pho tượng một cách tinh tế.
Một khắc nào đó, nó đột nhiên lui về sau vài bước, đi vào một màn sương mù vừa mới nổi lên.
...
Đảo Che Chở.
Phòng tu luyện.
Đại Ca bỗng nhiên giật mình.
“Reneedol, ta đi làm ít chuyện, sẽ quay lại ngay lập tức, muội ở đây chờ ta.”
Nói xong hắn ta lập tức vội vã rời đi.
Bên kia.
Trong mật thất.
Xích Hộc để lưỡi hái ngọn lửa tử vong hắc ám xuống dưới đất.
“Rod, ngươi đang ở đâu? Ngươi cần chuôi lưỡi hái này sao?” Xích Hộc thận trọng hỏi.
Nhìn ánh mắt nàng ta dường như có vài phần không nỡ.
Cố Thanh Sơn nhìn ra được, bèn dịu giọng nói: “Đúng vậy, nhưng ta chỉ dùng một lần, sẽ sớm trả lại cho cô.”
Xích Hộc vui vẻ.
Tuy nàng ta không nhìn thấy Rod, cũng không biết hắn muốn làm gì, nhưng nếu hắn đã nói thì nhất định sẽ không sai.
“Được, ta đi nghiên cứu thuật pháp ngôi sao trước, dùng xong rồi thì đến tìm ta.” Xích Hộc nói.
“Ừm.” Cố Thanh Sơn nói.
Xích Hộc rời đi.
Cố Thanh Sơn vẫn duy trì hình dạng mèo quýt, đi lên phía trước, cầm lưỡi hái hắc ám lên, rơi vào trầm tư.
Trong một buổi tối chỉ có thể sử dụng Dạ Mị Quỷ Ảnh một lần, cho nên hắn không có cách nào biến trở về hình người ngay lập tức.
Lúc này Đại Ca đẩy cửa tiến vào.
“Cậu cần Sách Vận Mệnh?” Hắn ta hỏi hư không.
“Đúng, tôi phát hiện một nơi, chỗ đó có thể có liên quan đến chúa tể Ánh Sáng và Tử Thần.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cần tôi đi cùng không?” Đại Ca tiếp tục hỏi.
Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: “Bây giờ tôi và anh đều đang bị theo dõi, nếu như chúng ta biến mất cùng một lúc, không chừng kẻ giám sát chúng ta sẽ làm ra chuyện gì.”
Đại Ca trầm ngâm nói: “Đúng là như vậy, càng ít người càng tốt, tôi ở lại trên đảo còn có thể phân tán sức chú ý của nó.”
Hắn ta lấy ra quyển sách bìa vàng, để dưới đất.
“Chú ý an toàn, có bất cứ chuyện gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.” Đại Ca dặn dò.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Đại Ca xoay người rời đi.
Trong mật thất, chỉ còn lại Cố Mèo Quýt.
Hiện tại, một móng vuốt của nó đè lên lưỡi hái tử vong, một móng vuốt khác đang cầm Sách Vận Mệnh.
Trên Giao diện Chiến Thần bỗng hiện lên dòng chữ nhỏ nhấp nháy:
[Ngài đồng thời thu được Sách Vận Mệnh và Lưỡi Hái Ngọn Lửa Tử Vong.]
[Một loại quyền hạn nào đó ẩn giấu sâu trong Vạn Thần điện đã mở rộng dành cho ngài.]
[Ngài có một loại tư cách bí mật.]
Mèo quýt nhìn dòng chữ nhỏ nhấp nháy trong hư không, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Khi lưỡi hái ngọn lửa tử vong màu đen và Sách Vận Mệnh đồng thời xuất hiện trên tay mình, giao diện Chiến Thần đã cảm ứng được thời cơ nào đó.
Lúc này đây, xem ra sẽ không đoán sai.
Xung quanh mèo quýt bốc lên sương trắng mù mịt dày đặc, triệt để bao phủ nó vào bên trong.
Mèo quýt chậm rãi lui về phía sau.
Chỉ sau một cái chớp mắt, nó biến mất tại chỗ.
Bên kia.
Thánh điện bí ẩn.
Sương trắng mù mịt.
Mèo quýt theo đó xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận