Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2112. Nàng đến rồi!


Đánh dấu
—— Dựa vào thuật dẫn Hoàng Tuyền Lộ, hắn đã dung hợp vài mảnh vỡ thế giới Hoàng Tuyền vào trong mắt trái, tạo thành một thế giới Hoàng Tuyền.
Ngay chớp mắt tiếp theo.
Hắn hóa thành hình dáng thật, rơi vào trong thế giới Hoàng Tuyền.
Ngay bờ sông Vong Xuyên đã có người đứng chờ từ lâu.
Tiểu Điệp, Phi Nguyệt, nữ tu mắt mù, Tháp Chủ Hung Ma.
"Cậu ta tới kìa." Tu sĩ mù mắt nói.
"Cố Thanh Sơn, nơi này là thế giới Hoàng Tuyền sao?" Tháp Chủ Hung Ma hỏi.
Cố Thanh Sơn trả lời: "Đúng vậy."
Tiểu Điệp thở dài, chùi nước mắt nói: "Không ngờ con trai tôi còn chưa trưởng thành mà tôi đã chết rồi."
"Hoàng Tuyền Lục Đạo... Chẳng lẽ chúng tôi phải đi đầu thai sao? Tôi nghe nói nếu đầu thai sẽ quên hết mọi thứ." Phi Nguyệt có chút thấp thỏm hỏi.
Cố Thanh Sơn lặng yên, sau đó mới lên tiếng: "Thật ra là thế này, trong lúc chiến đấu với tận thế, các vị đều có tham gia chiến đấu —— Đây là trận chiến cứu vớt hàng tỉ thế giới, tôi đoán công đức của mọi người đã không thể đếm xuể, nếu như đầu thai, kiếp sau sẽ có được phúc báo hưởng không hết."
Hắn chuyển đề tài, lại nói: "Kỳ thật tôi không hiểu cách tính toán trong phương diện này, nhưng trước mắt có một vấn đề rất nghiêm trọng... Tiếp theo không lâu, tận thế sẽ tập trung xông vào thế giới cánh cửa lần nữa, đến lúc đó nói không chừng Lục Đạo Luân Hồi đều bị vỡ nát và hủy diệt. Cho nên tôi có một đề nghị cá nhân —— Đừng đi đầu thai, với lại chỉ sợ có đi cũng không kịp nữa rồi."
Bốn người lẳng lặng lắng nghe.
"Vậy chúng tôi phải làm sao?" Phi Nguyệt hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: "Ở lại, cùng tôi tham dự Lục Đạo Tranh Hùng."
Ánh mắt Tiểu Điệp đột nhiên sáng lên.
Nếu có thể không đi đầu thai, như vậy mình có thể giữ lại ký ức, giữ lại mọi thứ, thậm chí có thể đi gặp con mình nữa.
"Bây giờ chúng tôi là người chết, cậu có biện pháp nào giúp chúng tôi ở lại Hoàng Tuyền không?" Nàng ta vội vội vàng vàng hỏi.
Cố Thanh Sơn nhớ lại chuyện ở hành lang phủ bụi ban đầu, hắn lên tiếng: "Có một biện pháp, đó chính là giúp mọi người trở thành thần linh thế giới Hoàng Tuyền —— Chuyện này tôi sẽ nghĩ cách."
Mấy người nhìn nhau một hồi.
Phi Nguyệt nói: "Chúng tôi ở lại Hoàng Tuyền, có phải năng lực trước kia của mình cũng được giữ lại hay không?"
"Đương nhiên, cho dù là người chết cũng có lực chiến đấu ban đầu, chỉ có đầu thai rồi mới quên hết mọi thứ thôi." Cố Thanh Sơn nói.
Tiểu Điệp nâng tay lên ngực, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tôi có thể gặp lại con trai tôi không?"
Cố Thanh Sơn cười một tiếng, dịu dàng nói: "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ để mọi người trở thành thần linh Hoàng Tuyền, như vậy mọi người có thể lui tới thế giới sống và chết. Cho dù có phiền toái gì, tôi dùng phương thức triệu hoán cũng chắc chắn có thể giúp cô đi gặp con được."
"Thật sao?"
"Thật, tôi đã từng triệu hồi một tên mập, triệu hồi mọi người cũng không thành vấn đề." Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Tiểu Điệp nhẹ nhàng thở ra, kiên định cất tiếng: "Vậy tôi ở lại, cùng cậu chinh chiến."
Tháp Chủ Hung Ma nói: "Ta cũng thế."
Phi Nguyệt giơ tay lên.
Vô số sợi tơ vận mệnh bay lên bay xuống trong lòng bàn tay nàng, hóa thành vô số những quỹ đạo huyền ảo.
Ngay cả hai đại tận thế cũng bị sức mạnh vận mệnh này vây khốn một hồi. Cũng nhờ như thế, Cố Thanh Sơn mới cứu Ma Long, khiến cho mọi thứ có được bước ngoặt thay đổi.
Phi Nguyệt nói: "Trong cả dòng chảy thời không hỗn loạn, sức mạnh này của tôi không một ai có được, tôi không nỡ đi đầu thai."
"Không sai, nếu như cô lưu lại làm thần linh Hoàng Tuyền, tương lai không biết sẽ mạnh đến mức độ nào." Cố Thanh Sơn cảm thán.
Ba người đồng ý, còn lại một người.
Tu nữ mắt mù lại nói: "Vậy ta đi đầu thai."
Bọn người khẽ giật mình.
Nữ tu mắt mù thở dài nói: "Cả đời ta có vô số lực lượng, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng, đây là tiếc nuối trong lòng ta."
Cố Thanh Sơn gật đầu nói: "Với công đức của cô, kiếp sau nhất định có thể sinh ra với một đôi mắt sáng tỏ."
Mỗi người có lựa chọn của riêng mình, làm chiến hữu thì nên chúc phúc cô, mà không phải ngăn cản.
Nữ tu mắt mù vẫy vẫy tay với mấy người bọn họ, lại ôm chặt Tiểu Điệp và Phi Nguyệt một cái, sau đó đi về hướng Vong Xuyên.
Không bao lâu sau, cô đã chui vào làn nước sông, biến mất không thấy bóng hình.
"Thanh Sơn, vậy chúng tôi chờ cậu ở chỗ này." Phi Nguyệt nói.
"Ừm." Cố Thanh Sơn nói.
"Cố Thanh Sơn, mau mau lấy thần khí Hoàng Tuyền tới đây, tôi sợ con trai tôi chờ lâu không gặp được tôi thì sẽ rất đau lòng." Tiểu Điệp giục.
"Yên tâm, tôi lập tức đi làm chuyện này." Cố Thanh Sơn cam kết.
Hắn tạm biệt ba người bọn họ, thân hình lóe lên, bay lên núi Đại Thiết Vi.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo đen đứng trên đỉnh núi, yên lặng nhìn chăm chú vào dòng nước mờ nhạt của Vong Xuyên.
Ma Long.
Hắn ta luôn đứng ở chỗ này, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
"Đáp án của ngươi là gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Vừa rồi ngươi nói, bọn ta đầu thai sẽ được hưởng thụ phúc đức vô tận?" Ma Long hỏi lại.
"Đúng." Cố Thanh Sơn nói.
"Nhưng chuyện này có một tiền đề, chính là Lục Đạo không bị tận thế đánh nát, hủy diệt lần nữa." Ma Long nói.
"Đúng." Cố Thanh Sơn lại đáp.
Ma Long lại hỏi: "Lục Đạo Tranh Hùng là có ý gì?"
Cố Thanh Sơn nói: "Ta cũng không biết là gì, tóm lại chính là phải đánh nhau, đánh xong lại đi đánh tận thế."
Ma Long lặng yên trong chốc lát, mở miệng nói: "Thần khí, chỉ cần là dạng móng vuốt là được."
Cố Thanh Sơn bật cười, nói: "Ta sẽ mau chóng trở lại."
Ma Long gật gật đầu.
Cố Thanh Sơn lập tức rời khỏi thế giới Hoàng Tuyền trong con mắt.
—— Kỳ thật vẫn còn thiếu một người.
Hắn nhịn không được hồi tưởng thật kỹ, lại hỏi: "Nữ sĩ Hắc Hải, tôi không nhìn thấy Tiểu Vi."
"Nàng là nhân vật gia tải mô hình đặc thù cực kỳ hiếm thấy, lúc ấy ta đã truyền tống nàng đi rồi." Hắc Hải nữ sĩ đáp.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tiểu Vi xảy ra chuyện gì, không biết Mạc sẽ thương tâm đến mức nào nữa.
Như vậy tiếp theo ——
Đi thế giới Hoàng Tuyền có rất nhiều thần khí kia mà kiếm một vài cái, sau đó cho chúng nhận những người nọ thành chủ, giúp họ trở thành thần linh của Hoàng Tuyền!
Cố Thanh Sơn đã nghĩ cách dàn xếp xong, sau đó lập tức đi tới bên cạnh bộ xương, ôm quyền nói: "Nữ sĩ, tôi xử lý tốt rồi."
Bộ xương khô ném tàn thuốc ra ngoài, quay người nhìn về phía hắn.
"—— Chủ nhân của sợi dây và người sử dụng sợi dây nhất định phải đồng hành, mới có thể tiến vào thế giới Phủ Bụi. Còn lại một chút sức mạnh cuối cùng, ta kéo chủ nhân sợi dây này qua đây, như thế thì cậu không cần đợi thêm nữa."
Nàng duỗi bàn tay xương trắng ra, nắm chặt cổ tay Cố Thanh Sơn.
—— Nàng cầm sợi dây Vân Đồ kia, dùng sức kéo một cái.
Chỉ một thoáng, hư không mở ra.
Một cô bé xinh đẹp ngã lăn xuống mặt đất.
Nhưng cô bé ấy rất cảnh giác, gần như lập tức đứng bật lên, bày ra tư thế phòng ngự.
"Ai? Nơi này là đâu vậy?"
Thấy rõ tình huống bốn phía, vẻ mặt Laura đột nhiên biến đổi, hét lớn: "—— Cố Thanh Sơn!"
Trên tiểu hành tinh, Laura như con thú cưng lông xù mà treo lủng lẳng trước ngực Cố Thanh Sơn.
"Hu hu hu, Cố Thanh Sơn, chuyện của anh và Anna quá lấy nước mắt của em luôn, về sau đồ cưới của Anna cứ giao cho em."
"Hu hu hu hu, Cố Thanh Sơn, hồi nãy sao anh sống được vậy, em không nhìn thấy gì hết, chỉ nghe được rất nhiều âm thanh chiến đấu, với cả tiếng anh phun máu nữa."
Cố Thanh Sơn ngạc nhiên hỏi lại: "Anh phun máu có cả âm thanh à?"
"Phụt ụt!" Laura bắt chước một cái, lại nói: "Lúc ấy em đã liên tưởng đến rất nhiều tình cảm thê thảm bị đánh nhừ đòn của anh, em khẩn trương quá, kết quả tới xem sao —— May mà anh vẫn lành lặn. Chuyện này thật quá bất ngờ!"
Cố Thanh Sơn: "... Tốt, đợi lát nữa chúng ta nói tiếp đi."
Hắn ôm Laura, nhìn về phía bộ xương khô.
—— Hắn cũng không biết nên giới thiệu hai bên như thế nào.
Nhưng mà, nếu người này đã kéo Laura tới, tự nhiên có lời muốn nói với mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận