Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1771. Khuyên Bảo


Đánh dấu
Ba tên phục vụ cùng ngẩn người.
"Là ta."
"Là ta."
"Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?"
Cả ba người đồng thanh nói.
Trên tay người kia xuất hiện một luồng lửa đen, đốt cháy sạch tấm giấy trên tay.
"Không có việc gì, muốn biết được tên của ba người cũng làm cho chúng ta đều bận bịu một lúc lâu đó."
Hắn ta nói xong, bỗng vỗ tay một lần.
Ba phục vụ lập tức đứng yên, giống như biến thành tượng đá vậy.
Người kia nói: "Dùng tên thật của các ngươi, thề phải quên mất ký ức mà ta muốn các ngươi quên."
Ba tên phục vụ mềm người đi, ngã xuống đất.
Vào lúc này, người kia mới gật đầu với Cố Thanh Sơn, nói: "Chuyện mười mấy tên ác quỷ kia, ngươi không cần quan tâm nữa."
Giọng nói của hắn ta bỗng nhiên biến thành giọng nữ.
Thật sự là không biết người này là nam hay là nữ nữa.
Loại ngụy trang và cách sống của người này thật sự là quá cẩn thận.
Cố Thanh Sơn cũng biết thân phận của người này.
Long tộc.
Người này là một con rồng.
Cố Thanh Sơn hỏi với vẻ tò mò: "Các ngươi xử lý như thế nào?"
Người kia nói: "Trên người ác quỷ đều có các loại pháp thuật theo dõi, sau khi chết cũng sẽ bị triệu hồi trở về, giết bọn chúng bằng với việc thả bọn chúng đi. Cho nên chúng ta đã phong ấn tất cả pháp thuật trên người bọn chúng, rồi biến chúng thành mấy chục hạt cát, ném về dòng chảy hư không hỗn loạn với phương hướng khác biệt."
Cố Thanh Sơn im lặng.
Đám Long tộc này thật sự là quá cẩn thận đi.
Dòng chảy hư không hỗn loạn rộng lớn vô biên vô hạn, có thể chứa đựng vô tận thế giới, muốn tìm mấy chục hạt cát trong đó thật sự là một chuyện cực kỳ khó khăn.
Người kia nói tiếp: "Chúng ta lại lợi dụng gợn sóng phù trận trên người bọn chúng, thả ra Nguyền rủa Ngu Dại, kẻ bị nguyền rủa sẽ biến thành ngu ngốc trong vòng một ngày, mà đám ác quỷ chờ đợi ở phía bên kia truyền tống trận đều bị nguyền rủa rồi."
Cố Thanh Sơn ôm quyền, nói: "Xin thay ta cảm ơn các vị đã ra tay, cảm ơn mọi người đã hỗ trợ."
"Chuyện nhỏ mà thôi, thân phận của chúng ta cũng rất bí ẩn, đám ác quỷ sẽ không tìm thấy chúng ta. Thế nhưng ngươi phải cẩn thận hơn, cố gắng không nên chọc giận đám ác quỷ này." Người kia khuyên.
Sau khi nói xong, hắn ta xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Vào lúc này, Quạ lại hỏi: "Ngươi là Long tộc sao? Cũng biến đám ác quỷ kia thành cát rồi?"
Người kia dừng lại.
Hắn liếc mắt nhìn Quạ, cũng bị sắc đẹp của Quạ làm rung động.
"Thật là đẹp trai."
Người kia dùng giọng nữ khen.
Hắn ta/ nàng ta tháo kính râm xuống, để lộ một đôi mắt màu bạc xinh đẹp, nói với Quạ: "Thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?"
"À không có, ta chỉ muốn biết các ngươi dùng cách gì mới có thể giam cầm tất cả đám ác quỷ kia mà thôi." Quạ nói với vẻ thành thật.
Ngự Quyển ở bên cạnh cũng xuất hiện vẻ mặt tò mò.
“Cô gái” Long tộc nhìn về phía Cố Thanh Sơn, nói với vẻ kinh ngạc: "Ngươi chưa từng nói sao?"
Cố Thanh Sơn nhún vai, nói: "Ta tưởng đó là bí mật của Long tộc chúng ta."
“Nàng ta” rất hài lòng, đi tới vỗ vai Cố Thanh Sơn, nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể hạ độc, chơi ngáng chân, đánh lén, chửi đổng giết người. Thế nhưng mọi điều chúng ta làm đều vì chính nghĩa, đúng không?"
Cố Thanh Sơn vội vàng gật đầu, khen: "Đúng là như vậy."
“Nàng ta” lại đeo kính râm lên, nói: "Ta khuyên ngươi lần nữa, tránh xa đám ác quỷ ra. Bọn chúng giống như đang phát điên vậy, Long tộc chúng ta từ trước tới giờ đều tránh xa đám điên đó."
"Được." Cố Thanh Sơn nói.
“Nàng ta” gật đầu với hắn, rồi xoay người rời khỏi quán bar.
Sau khi “nàng ta” rời đi, ba tên phục vụ tỉnh táo lại, cố gắng bò dậy.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ta không biết, ta chỉ nhớ rằng mình đã ngủ rất say."
"Hả? Tại sao quán bar hôm nay lại không có khách chứ?"
Đám phục vụ nói với vẻ hoang mang.
Trước mắt bọn họ, cả quán bar cũng chỉ có ba vị khách là Cố Thanh Sơn, Ngự Quyển và Quạ mà thôi.
Đèn neon nhấp nháy.
Trong quán bar tiếng nhạc du dương trầm bổng.
Người phục vụ nét mặt ngơ ngẩn, không hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đi thôi.”
Cố Thanh Sơn đứng dậy, đi ra ngoài quán bar.
Quạ và Ngự Quyển đuổi theo sau.
Ba người đi ra khỏi quán bar, bước trên đường phố vắng vẻ.
Ngự Quyển tiện tay bày một lớp cách âm, nói với Cố Thanh Sơn: “Ác quỷ này tới giết ngươi, kết quả ngươi bình yên vô sự còn bọn họ thì biến mất toàn bộ, đây là một vấn đề lớn đấy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cho nên con rồng kia mới một mực khuyên ta trốn đi.”
Quạ hỏi: “Ngươi định làm sao bây giờ?”
“Còn chưa nghĩ ra.” Cố Thanh Sơn nói.
Quạ hơi bất ngờ, nói: “Như vậy không giống ngươi... Phải biết rằng ác quỷ chưa bao giờ bỏ cuộc giữa chừng, đặc biệt là trong chuyện giết người, bọn họ đã hao tốn nhân thủ thì nhất định sẽ không bỏ qua.”
Cố Thanh Sơn còn chưa kịp nói, Ngự Quyển lại nói: “Vừa rồi cô gái kia nói ác quỷ canh giữ ở bên kia rất sợ Long Chú, trong một ngày này sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy cũng phải nhanh chóng nghĩ cách.” Quạ đưa mắt nhìn.
Hắn ta tham dự kế hoạch của Phi Nguyệt, biết ý định thực sự của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Ta đang suy nghĩ.”
Lúc này Ngự Quyển bỗng nhiên nói: “Sau khi trở về từ thế giới Thánh Linh, ta luôn có cảm giác sắp lên cấp rồi, các ngươi thì sao?”
Cố Thanh Sơn và Quạ nhìn nhau cười.
“Vịt con, Quạ Bạc Chết Đứng ta đã lên cấp rồi, Long Vương cũng vậy.” Quạ đắc ý nói.
Ngự Quyển giật mình, cảm thấy thất bại: “Ta còn tưởng mình là nhanh nhất... Nói nghe coi các ngươi có thu được năng lực mới nào không?”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ về thuật thế giới còn đang trong quá trình thăng cấp của mình, bèn lắc đầu.
Quạ lại hưng phấn nói: “Thuật Đón May Tránh Rủi của ta tiến rất xa, có thể tiên đoán chuyện trong tương lai xa hơn và cũng chuản xác hơn, trừ cái đó ra, hình như còn thu được một loại thuật tiên đoán mới.”
“Thuật tiên đoán mới? Lợi hại!” Ngự Quyển khen.
Quạ dần dần dừng bước.
Hắn ta nghĩ mình nên đi tìm Phi Nguyệt, bèn nói với Cố Thanh Sơn và Ngự Quyển: “Ta cùng phải trở về rồi.”
Ngự Quyển nói: “Quay về Công hội Thích Khách?”
Quạ cười ha ha một tiếng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt như có như không của Cố Thanh Sơn.
Đúng rồi, chuyện này vô cùng cơ mật, không thể tùy tiện nói lung tung.
Quạ lập tức sửa lời: “Đúng, gần đây công hội vừa có một nhân viên lễ tân mới, khá đẹp.”
“Ồ? Còn đẹp hơn cả ngươi lúc biến thành con gái sao?” Ngự Quyển hứng thú nói.
“Vậy thì chắc chắn không bằng.” Quạ lập tức nói.
“Đã như vậy, ta không thèm đến góp vui.” Ngự Quyển khoát tay, một mình đi về phía trước.
“Ngươi đi đâu vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Còn có thể đi đâu? Về thư viện đấy! Còn có rất nhiều đề mục nghiên cứu phải tiếp tục tiến hành.” Ngự Quyển bất đắc dĩ nói.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Thân hình Ngự Quyển lóe lên, bay vút đi về phía xa, nhanh chóng biến mất không còn chút tăm hơi.
Quạ và Cố Thanh Sơn đứng trong bóng đêm, nhìn chăm chú vào nơi Ngự Quyển biến mất.
“Không kéo cậu ta tham dự vào sao? Cậu ta học nhiều hiểu rộng.” Quạ hỏi.
“Không được, về mặt chiến đấu cậu ta còn rất kém, ta không muốn để cậu ta tham dự vào chuyện đối phó Ác Quỷ, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Cố Thanh Sơn nói.
“Cũng đúng, ta tán thành quan điểm của ngươi.” Quạ đồng ý nói.
“Ngươi muốn đến chỗ Phi Nguyệt?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, bây giờ ta sẽ lên đường... Có chuyện gì cứ đến phủ thành chủ tìm ta.”
“Không sao đâu.” Cố Thanh Sơn bật cười, thoải mái nói: “Nếu như ta không muốn để cho ác quỷ tìm được mình thì bọn họ đừng hòng tìm được ta.”
Quạ nhớ tới “Sương Mù Giáng Lâm” của Cố Thanh Sơn, bật cười nói: “Tốt nhất là ngươi đi thêm tới mấy thế giới, như vậy có thể chạy trốn bất cứ lúc nào.”
Nói xong những lời này, Cố Thanh Sơn còn định nói tiếp, chợt thấy hai mắt Quạ đăm đăm, đang nhìn mình chòng chọc với vẻ mặt kinh khủng đáng sợ.
Hắn ta giống như đang nhìn một thi thể quái dị.
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn không kìm chế được, hỏi.
Quạ nhìn hắn...
Hắn ta không nói một lời, quanh thân lại có vô số lông chim màu đen hiện lên, bao lấy cả người hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận