Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2212. Rời núi (1)


Đánh dấu

Hết thảy đến cùng là chuyện gì thế này? Vì sao ngoại trừ cảnh tượng vừa rồi, cái gì mình cũng không nhớ được chứ? Hắn đang lặng yên suy nghĩ, bỗng nhiên có cảm ứng, mở tay ra ngay trước mặt. Chỉ thấy trên tay có một vài chữ trông rất nhạt nhòa, tổng cộng có hai chữ "Bế hoàn." Bế. . . Hoàn. . . Người đàn ông rơi vào trầm tư. Cái từ này, hình như mình đã từng thấy qua, cũng từng trải qua. —— Đây lại là một chuyện như thế nào nữa chứ? Hắn chỉ cảm thấy sương mù dày đặc, bí mật vô tận giấu trong bóng tối, mà bản thân lại không cách nào thấy rõ hết mọi chân tướng. Hắn xuất thần mà suy ngẫm một hồi, vươn tay, lấy nhánh cây trên mặt đất viết xuống hai chữ. "Bế hoàn." Hắn vứt nhánh cây đi, nhìn hai chữ trên mặt đất, lại nhìn vào hàng chữ trong bàn tay. —— Cùng một nét chữ như nhau. Nói cách khác, người trù tính toàn bộ sự kiện rất có thể chính là mình. Trong lòng người đàn ông hơi ổn định lại. Hắn lại nghĩ tới lời nói trước đó của cô gái kia—— "Cố Thanh Sơn, chuyện duy nhất bây giờ anh phải làm, chính là sống sót trước." Hắn suy nghĩ rồi nói "Sống sót. . . A?" Cô gái kia vậy lại chết đi như vậy, chuyện này khiến trong lòng hắn luôn có chút cảm giác không cách nào xóa đi được. Hắn vỗ đầu một cái, chợt nhớ tới một chuyện. Hắn mở cái túi bên hông ra, lấy từng món đồ trong đó ra ngoài. —— Đây là cái túi mà cô gái kia để lại cho hắn, vừa rồi bởi vì đau đầu phát tác, cho nên không lập tức xem xét. Một thanh trường đao. Một cái lệnh bài. Một tờ giấy. Còn có một cây cung ngắn và một ống mũi tên. Đao làm bằng sắt, trong cực kỳ thô kệch. Cung thì chỉ là một cây cung săn bình thường. Trên lệnh bài có khắc một hàng chữ nhỏ "Người gác thôn · Ngũ " Trên tờ giấy cũng viết một hàng chữ nhỏ "Từ thuở khai thiên lập địa đến nay, nơi đây cằn cỗi vắng vẻ, không có đại năng tồn tại, mà lâu nay tôi đóng vai thành hình dạng của anh, ít liên hệ với người khác, anh có thể yên tâm." "Đao và cung đều thôi kệch, nhưng hợp với thân phận của anh, dùng tạm thời trước đi." "—— Bè trúc được chôn trong bụi cỏ bên trái cánh rừng, anh có thể xuôi dòng mà đi, tránh khỏi tai ương đồ thôn." Người đàn ông xem hết, rồi đặt tờ giấy vào miệng nhai thật kỹ mấy lần, sau đó nuốt xuống. "Cần gì mình phải cẩn thận như vậy chứ?" Hắn khó hiểu lầu bầu một tiếng, đeo cung săn vào bên hông, bao đựng tên thắt trên lưng, trở tay cầm lấy trường đao. Hắn nhanh chân đi gần đến bụi cây, rồi nhanh chóng tìm thấy đống cỏ, kéo lê cái bè trúc ra. Bỗng nhiên, trong rừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết liên tục. Có người đang cao giọng quát to. Mùi máu tanh càng dày đặc, lan theo cơn gió mà xuyên thấu qua cả cánh rừng. Người đàn ông nhíu mày, nhìn vào bè trúc, lại nhìn lại hướng đang phát ra tiếng gào thảm. "Dám giết người ngay trước mặt ta. . ." "Thôi được, ta giải quyết chuyện này trước đi." Thân hình hắn bật lên, cả người nhảy lên thật cao —— Đùng! Hắn nhảy dựng lên cao nửa thước, sau đó trở xuống mặt đất. Người đàn ông ngơ ngẩn. A —— Đây là tình huống gì thế này? Mình biết bay hay sao! Đột nhiên, lại có tiếng kêu thảm vang lên liên hồi. Ngay sau đó chính là kêu khóc và tiếng xin tha của phụ nữ. "Ha ha ha ha." Có người cười to.
Ánh lửa cháy bùng lên ngút trời. Người đàn ông nọ lập tức vội vàng, không còn xoắn xuýt chuyện phi hành nữa mà lao nhanh một mạch, hướng phía ánh lửa phương hướng tiến lên. Hắn vượt qua hố đất, nhảy qua một tảng đá to, nhảy lên từ trong bụi cỏ —— Chỉ thấy một người đàn bà đang bị hai tên cướp tóm lấy, quần áo trên người đã xộc xệch. Bốn phía là mấy thi thể thôn dân. Lại có mấy tên cướp đang trói chặt những thôn dân còn sống sót, vơ vét tiền tài trên người bọn họ. "Dừng tay!" Người đàn ông nọ phát ra tiếng gầm gừ. Tất cả tiếng náo động ồn ào bốn phía lập tức yên tĩnh, chỉ có lửa trên những phòng ốc kia còn đang cháy lên bập bùng Đám cướp và thôn dân cùng nhìn về phía hắn. Những thôn dân kia lộ ra nét mặt vui động, luôn miệng nói "Người gác thôn Trương!" Người đàn ông giơ lên trường đao, chỉ vào bọn cướp, quát "Kẻ giết người đều phải chết!" Bọn cướp liếc nhìn nhau. "Mi là ai?" Cướp thủ lĩnh hỏi thăm nói. Hắn liếc nhìn trường đao trong tay một cái —— Binh khí này mình biết dùng không nhỉ? Hắn càng nhìn thanh đao trong tay thì càng cảm thấy lạ lẫm. Hỏng bét. Người đàn ông hơi hoảng loạn. —— Hình như mình không quá quen dùng loại binh khí này, với lại trong đầu dần dần hồi tưởng lại hình tượng cầm đao làm đồ ăn. Chẳng lẽ mình vốn là một tên đầu bếp bình thường? —— Vậy ta đi ra đây làm cái gì? Người đàn ông lặng lẽ chớp mắt một cái. Không đúng. Hình như mình biết một câu chú tử, khoảnh khắc trước đó hai tên cướp kia cũng bị xử lý dựa vào câu chú này. Người đàn ông đang nghĩ ngợi, trong hư không bỗng nhiên hiện ra từng hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi [Công Long Bản Chú loạn.] [Thuyết minh: Khi đối phương hô lên tên hoặc bất cứ xưng hô thay mặt nào của ngươi cũng được, nếu như ngươi đáp lại, như vậy lần công kích sau của đối phương sẽ đánh trúng chính hắn.] Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy những tên cướp kia trao đổi với nhau một ánh mắt, đang tiếp cận lại gần chính mình. Tình thế dần dần nguy hiểm. Lúc này, hắn ngược lại tỉnh táo lại. "Ta là người gác thôn của thôn này, chuyên tới để diệt trừ những tên bại hoại như các ngươi." Hắn lên tiếng. Thủ lĩnh của bọn cướp thì thầm "Người gác thôn?" Hắn nói "Đúng." Hắn giơ đao lên vung vẩy hai lần, ai ngờ không cẩn thận, trường đao rời khỏi tay, rơi xuống đất. Gương mắt hắn hiện ra nét hoảng hốt, vội vàng nhặt trường đao từ dưới đất lên. Nhưng có vẻ hắn đã quá gấp gáp, trường đao trên tay hắn bật lên bật xuống hai lần mà vẫn không nắm vững được, thậm chí bị hắn hất một cái, lại rơi xuống đất lần nữa, trượt ra thật xa, dừng lại ngay trước mặt một tên cướp. Tên cướp kia dùng chân giẫm trên trường đao. "Người gác thôn ——" Tên cướp nhìn trường đao, lại nhìn vào hắn. "Đúng, ta là người gác thôn, trả thanh đao lại cho ta." Hắn nghiêm mặt mà nói. Bọn cướp ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhịn không được đều cười lên ha hả. Bọn chúng lặng lẽ âm thầm đến sát về phía hắn, miệng thì trêu chọc "Cái tên này cả thanh đao thôi cũng cầm không vững nữa là." "Loại người này mà cũng dám chạy ra chịu chết!" "Giết hắn cứ như giết con chó —— " Vẻ mặt hắn có chút hoảng, lui về sau hai bước, ráng chống đỡ mà nói "Các ngươi xem thường người gác thôn này là ta hay sao?" Trong hư không bỗng nhiên hiện lên một hàng chữ nhỏ  màu đỏ tươi [Biểu diễn đã khắc vào xương cốt của ngươi, ngay cả Lục Đạo Luân Hồi khởi động lại cũng không cách nào ngăn cản ngươi dồn hết tình cảm để phát huy ngay hiện trường.] Hắn liếc nhìn một cái, tạm thời không thèm phản ứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận