Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2054. Đi gặp


Đánh dấu
Tên mập mừng rỡ nói: "Cố ca, huynh đúng là anh trai của ta mà. Ta biết gõ chữ nhưng ta không nghĩ tới còn có thể làm vậy!"
Hắn ta không kịp đợi, thúc giục Cố Thanh Sơn kết nối bàn phím với mũ.
Bàn phím này dùng năng lượng ánh sáng, chỉ cần có ánh sáng là có thể khởi động.
Chiếc mũ loa màu xanh chuyên dùng để biểu diễn kia cũng vậy, có thể chuyển hóa bất kỳ ánh sáng nào thành năng lượng.
Cuối cùng cũng kết nối thành công.
Tên mập gõ một hàng chữ trên bàn phím.
Chiếc mũ xanh hắn ta đang đội lập tức phát ra một giọng nói uy nghiêm: "Đây là một bước tiến nhỏ của ta, nhưng là một bước tiến dài của tộc rồng Tử Vong."
Tên mập ngây người tại chỗ một lúc lâu, kích động đến mức suýt bật khóc.
Cố Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai hắn ta, nói: "Không cần cảm ơn ta, lát nữa hãy thay ta canh giữ nơi này."
Tên mập ngẩn ra, vội vàng gõ chữ hỏi: "Cố ca, huynh muốn làm gì?"
Cố Thanh Sơn cười, vẻ mặt hơi nặng nề.
"Có thể ta phải đi gặp một người bạn quan trọng, ngươi ra ngoài cửa canh chừng giúp ta, không được cho ai vào phòng ta."
"Được, không thành vấn đề." Tên mập gõ chữ đáp.
Hắn ta xách bàn phím đi ra ngoài.
Cố Thanh Sơn đợi một lúc rồi lấy ra một trận pháp.
Sau khi bày liên tục mấy chục trận pháp phòng ngự, hắn mới dựa vào vách tường ngồi xuống.
"Sơn Nữ." Hắn gọi.
Một thanh trường kiếm xuất hiện từ hư không, bay xuống và hóa thành một cô gái xinh đẹp lạnh lùng trước mặt hắn.
"Công tử, tôi đây." Sơn Nữ cảnh giác phóng thần niệm quan sát bốn phía rồi trả lời.
"Thời không biến hóa quá nhanh, bây giờ tôi muốn đánh cược một lần, xem thử tồn tại kia có thể gặp tôi hay không." Cố Thanh Sơn giải thích.
Sơn Nữ nghi hoặc hỏi: "Công tử, rõ ràng ngài đã cứu anh linh Huyết Hải, còn lo lắng gì nữa?"
Cố Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Tô Tuyết Nhi đã từng nói rõ, trong lịch sử, hai ngày sau tận thế mới đánh chiếm Huyết Hải. Nhưng tôi vừa mới đột phá vòng vây thì Huyết Hải đã bị công phá rồi."
Sơn Nữ suy nghĩ một lúc, bảo: "Công tử cảm thấy thời không do mình ‘Xuyên Tạ’ không xác định được?"
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Đúng vậy, chuyện này cũng giống như trước khi tôi sống lại, tất cả chuyện của tương lai đều bị rối loạn trong dòng chảy thời gian. Các sự kiện sẽ không xảy ra theo trình tự vốn có mà sẽ bị xáo trộn."
"Vậy làm sao bây giờ?" Sơn Nữ lo lắng.
"Chuyện lần này rất trọng đại, tôi phải nghĩ cách đi gặp một người. Chỉ có rồng Tử Vong bảo vệ tôi thì chưa đủ, an toàn của tôi giao cho cô đấy." Cố Thanh Sơn nói.
"Công tử yên tâm." Sơn Nữ đáp.
Cố Thanh Sơn gật đầu, tạo một đạo quyết để thủ tâm tĩnh khí rồi chìm vào cảnh giới tĩnh lặng.
Chỉ một thoáng sau, hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chỉm sâu đến quên cả bản thân.
Thời điểm này, hắn gần như là không có chút phòng bị nào.
Nếu rồng Tử Vong không trông chừng ngoài cửa, nếu Sơn Nữ không canh chừng trước mặt hắn, bất kỳ ai cũng có thể lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên, dưới loại trạng thái này, những tồn tại muốn thông qua phương thức đặc thù kia cũng sẽ rất dễ dàng đưa thần hồn của hắn đi.
Thời gian chậm rãi trôi.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
...
Nửa phút sau, trong nháy mắt nào đó, một lực kéo thật mạnh từ hư không truyền tới.
Thần hồn của Cố Thanh Sơn lập tức từ trong thân thể bay ra ngoài, bay về phía hư không vô tận, rất nhanh đã biến mất không thấy nữa.

Hư không tối tăm mênh mông, vô cùng vô tận.
Cố Thanh Sơn bị một sức mạnh cực lớn lôi đi, lướt cực nhanh trong bóng tối.
Khác với những lần trước, lần truyền tống này vô cùng ồn ào. Hắn có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh, nhìn thấy vô số hình ảnh, cảm nhận được hơi thở sinh mệnh của rất nhiều tồn tại.
Cho đến một lúc, hắn nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc. Đó là cảnh tượng lúc mình đang bái Tạ Đạo Linh làm sư phụ ở Bách Hoa Tông.
Chỉ có điều, hình ảnh này khác với trong trí nhớ của hắn.
Tạ Đạo Linh tay cầm Địa kiếm, bay từ trên bảo tọa Vạn Hoa xuống, tự mình nghênh chiến đám yêu thánh.
Tất cả chỉ lướt qua rồi biến mất.
Hắn bay qua, hình ảnh này cũng theo đó biến mất hoàn toàn.
Cố Thanh Sơn im lặng một hồi.
... Quái lạ, Tạ Đạo Linh vì bỏ kiếm đạo nên mới truyền Địa kiếm cho mình, tại sao trong hình ảnh vừa rồi, nàng lại cầm Địa kiếm lao lên nghênh địch?
Bỗng nhiên, một hình ảnh khác lại xuất hiện trước mắt hắn.
Vẫn là Bách Hoa điện, Tạ Đạo Linh khẽ tựa lên bảo tọa Vạn Hoa, trong tay tản ra khí tức lờ mờ.
Nguyên lực Hoàng Tuyền!
Tim Cố Thanh Sơn đập mạnh.
Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, hình ảnh lại trôi xa, bốn phía khôi phục lại thành một mảng tăm tối.
Hắn vẫn toàn lực bay trong hư không mênh mông đầy gió loạn.
Có điều lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu ra ý nghĩa của hai hình ảnh vừa rồi.
... Đó là hai thế giới song song hoàn toàn khác biệt.
Trong một giây phút nào đó, số mệnh đã chia ra làm ba ngã khác nhau, số mệnh và con đường của mỗi người cũng sinh ra biến hóa.
Trong lòng Cố Thanh Sơn vừa nghĩ, bỗng nhiên thốt lên: "Tại sao lại cho ta thấy những thứ này? Ngươi ở đâu?"
Trong hư không tối tăm không có câu trả lời.
Nhưng rất nhanh, một hình ảnh lại xuất hiện trước mặt hắn.
... Đó là một chiến trường.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy đám xương khô trắng hếu ùn ùn kéo đến, thậm chí còn có rất nhiều quái vật toàn thân dấy lên ngọn lửa trắng đang giao chiến với rất nhiều chức nghiệp giả khí tức cường đại.
Những chức nghiệp giả kia không một ai yếu hơn Cố Thanh Sơn, nhưng trong lúc đánh nhau với quái vật lửa trắng đều dần dần chết đi.
Sau lưng quái vật, một cột sáng thấu trời đang từ từ cuốn sạch toàn bộ đất đai.
Tất cả chức nghiệp giả trên toàn thế giới lập tức bị hủy diệt hoàn toàn.
Tất cả ánh sáng biến mất, hư không lại trở lại vẻ tối tăm như cũ.
Cố Thanh Sơn không nhịn được, lại lên tiếng nói: "Sao lại để ta thấy những thứ này? Ngươi ở đâu?"
Trong hư không vô tận gió thổi vù vù, lại không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại hắn.
Qua một lúc lâu sau, tiếng gió gào thét kia mới hóa thành tiếng rên rỉ nho nhỏ, lặng lẽ vang lên bên tai hắn.
"Cố Thanh Sơn... Bây giờ ta đang đối phó với một tận thế vượt qua sức tưởng tượng của sinh mệnh, nên tạm thời không thể hiện thân gặp ngươi."
... Đây là giọng nói của Thi thể khổng lồ!
Cố Thanh Sơn đáp: "Còn cột sáng vừa rồi? Đó là tận thế chân thực mà Reneedol đã kêu gọi."
Gió hóa thành tiếng nói thì thầm bên tai, đáp lại: "Đúng, thời không đã không còn cách nào lừa gạt nó, cho nên ta không thể không dùng sự hủy diệt của từng thế giới song song một để tiếp tục lừa nó, hi vọng nó sớm rời khỏi cánh cửa thế giới này."
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: "Thế giới song song chỉ là một phép thuật? Là thuật do ngươi thi triển sao?"
"Không, thuật thế giới song song đến từ sâu trong thế giới Phủ Bụi, chứ không phải do ta thi triển, nhưng giờ phút này thế giới Phủ Bụi ngầm cho phép ta dùng thuật này lừa gạt tận thế." Thi thể khổng lồ đáp.
Cố Thanh Sơn không nhịn được nói: "Tận thế Ánh Sáng Trắng lần này thật ra là gì? Vì sao ngay cả Chúa tể Nguyên lực Vô tận cũng thua dưới tay nó, mà ngươi cũng buộc phải dùng cách mê hoặc để lừa gạt nó đi?"
Thi thể khổng lồ thở dài: "Tới đây, Cố Thanh Sơn, ta dẫn ngươi đi xem cảnh tượng bên ngoài cánh cửa thế giới."
Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Sơn đã cảm thấy lực kéo trên người mình không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Vô số hình ảnh lướt qua mắt hắn, tốc độ nhanh đến mức tột độ, đến nỗi hắn không có cơ hội nhìn rõ bất cứ hình ảnh nào trên đó.
... Những thứ đó đều là thế giới song song.
"Rốt cuộc ngươi đã dùng bao nhiêu thế giới song song để mê hoặc tận thế vậy?" Cố Thanh Sơn không khỏi kêu lên.
"Không biết." Thi thể khổng lồ dùng giọng trầm thấp đáp lại: "Có lẽ chỉ có mấy chục, cũng có thể là toàn bộ."
Lòng Cố Thanh Sơn rét lạnh.
... Nếu không có cách nào ngăn cản được tận thế thực sự, như vậy không chừng tất cả thế giới song song đều phải mang ra để chống chọi lại tận thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận