Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1972. Ám Sát Siêu Thời Không (1)


Đánh dấu
Biển.
Mưa gió thê lương.
Trong bóng tối, vô số chữ viết như thác nước tuôn ra trong hư không.
Một lúc lâu, dãy số liệu hỗn loạn không theo một trật tự nào đã kết thúc trạng thái điên cuồng cập nhật.
Toàn bộ số liệu thả chậm tốc độ, có trật tự và chỉnh tề hơn.
Một hàng chữ nhỏ hiện lên trong hư không:
[Tới điểm mục tiêu.]
[Địa điểm: Hải dương.]
[Kinh độ và vĩ độ thế giới: 121.43333; 34.50000.]
[Gió Đông Bắc, sức gió: cấp 5 – 6.]
[Sóng cao: 2,5 mét.]
[Tầm nhìn xa: 3 km.]
[Mưa lớn.]
[Bắt đầu giáng lâm.]
[Chú ý, bởi vì quá trình tiến hóa của ngài vừa hoàn thành, chúng ta không có đủ thời gian để bổ sung năng lượng. Lần truyền tống siêu thời không này mượn sức mạnh tận thế, mức độ nguy hiểm là màu đỏ.]
[Ngài chỉ có thể nán lại hai mươi giây.]
[Chuẩn bị...]
Trong không khí xuất hiện hoa văn ánh sáng dày đặc, nhỏ vụn giống như đàn kiến.
Toàn bộ hoa văn ánh sáng ngưng tụ chung một chỗ, hóa thành hình người...
Đây là một cô gái nhân loại mặc trang phục chiến đấu.
Cô đứng giữa không trung, nhắm hai mắt, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi trên biển rộng.
Bỗng nhiên, một giọng nữ du dương trầm bổng vang lên bên tai.
[Sắp đến lúc rồi.]
[Mười lăm giây sau, thích khách tận thế sẽ xuất hiện.]
[Hiện tại có thể bắt đầu chuẩn bị.]
Cô gái mở mắt ra, rút ra một thẻ bài từ trong máu tóc màu tuyết trắng.
“Phóng thích.”
Cô gái nhẹ giọng nói.
Xoạt!
Là bài hóa thành một cây súng lục màu đen.
Cô gái cầm súng lục, trong mắt toát lên vẻ hoài niệm.
“Lâu rồi không được cùng mi kề vai chiến đấu... Thực sự nhớ mi.”
Cô nhẹ giọng nỉ non, nhìn vào không trung.
Dòng chữ nhắc nhở xuất hiện:
[Tọa độ cụ thể đã tương xứng.]
[Đếm ngược đến thời điểm tấn công.]
[Năm.]
[Bốn.]
[Ba.]
[Hai.]
[Một.]
[Thích khách tận thế xuất hiện!]
“Pằng!”
Cô cái bóp cò, đạn vừa bắn ra đã không thấy tăm hơi.
Lập tức, một hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mắt cô:
[Đã ngăng cản việc ám sát của đối phương!]
[Nhiệm vụ hoàn thành!]
[Tận thế đã phát giác chúng ta đang mượn sức mạnh của nó để xuyên qua thời không...]
[Nếu ngài dừng lại hơn mười giây, nó nhất định sẽ định vị được ngài.]
“Lập tức trở về!”
Cô gái quét mắt nhìn xong, đưa tay rút thẻ bài ra, phóng nó lên không trung, để mặc cho nó lơ lửng.
“Thanh Sơn... Anh nhất định phải sống...”
Âm thanh phát ra, chỉ một thoáng, vô số đường vân phát sáng tinh tế bao phủ quanh người cô, tỏa ra hào quang lóa mắt.
Hào quang lóe lên rồi vụt tắt.
Cô gái biến mất khỏi mặt biển, tựa như căn bản cô chưa từng tồn tại.
Trên biển, ánh sáng tắt lịm.
Gió lớn gào thét, mưa to xối xả, sóng biển không ngừng gào thét rống giận.
Nhưng mà tấm thẻ bài kia vẫn trôi nổi giữa không trung, không hề nhúc nhích.
Nó, đang chờ đợi gì đó.
...
Vượt qua núi và đại dương, ở mặt kia của thế giới.
Mèo quýt giải trừ thần thông “Dạ Mị Quỷ Ảnh”, cùng bàn bạc mọi việc với chó đen.
“Thời điểm này chắc là lúc con mắt khổng lồ kia vừa mới thức tỉnh chưa được bao lâu.” Mèo quýt nói.
“Lúc đó chúng ta đang làm gì?” Chó đen hỏi.
“Chúng ta đang ở quá khứ xa xưa, thời điểm tháp cao hủy diệt, tiến hành trận chiến Đăng Thần với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả. Sau khi chiến thắng nó, thế giới tháp cao biến thành đảo thời gian, trôi nổi về tương lai trong dòng sông thời gian.” Mèo quýt nói.
“Thời điểm chảy hơi xa rồi.” Chó đen nói.
“Đúng vậy.” Mèo quýt nói.
Chúng nó cùng nhau nhìn xuống mãng xà một sừng ở phía dưới.
“Làm sao bây giờ? Vẫn cứu nó à?” Chó đen hỏi.
“Toàn bộ thế giới đã bị hủy diệt, chỉ còn mình nó ở lại chỗ này cũng rất cô độc, chi bằng mang nó đi.” Mèo quýt nói.
“Vậy được, ta thu làm vật nuôi.” Chó đen quyết định.
Nó quơ móng vuốt, mở Sách Vận Mệnh, nhanh chóng tìm được một tờ khế ước.
“Đi thôi, được ký kết khế ước với ta coi như ngươi may mắn.” Chó đen nói.
Tờ khế ước bay xuống, rơi vào một sừng trên đầu mãng xà.
Vụt.
Mãng xà một sừng biến mất.
Chó đen quơ móng vuốt, khế ước lập tức quay về, một lần nữa nhập vào Sách Vận Mệnh.
Đột nhiên...
Lông lá toàn thân mèo quýt dựng đứng cả lên.
Chó đen cũng phát ra một tiếng sủa, để Sách Vận Mệnh chắn trước người.
Thế nhưng không còn kịp nữa.
Một quái vật hình người mọc đầy mắt khắp người xuất hiện trước mặt chúng. Toàn thân quái vật phóng ta tia sáng băng lãnh, quấn chặt mèo quýt và chó đen.
Cả mèo lẫn chó đều không thể động đậy.
Một thanh trường kiếm sắc bén bay ra ngoài, vội vàng muốn cắt đứt tia sáng này...
Nhưng thật sự không còn kịp nữa!
Quái vật hình người cười lên dữ tợn, nhanh chóng thì thầm: “Tận thế thiêu...”
Phập!
Có thứ gì đó từ một nơi rất xa bay tới, đâm thủng một lỗ ngay chính giữa trán nó.
Bụi máu bay bay trong gió.
Thuật pháp ám sát của quái vật hình người biến mất.
Mèo quýt đột nhiên biến mất.
Một đường ánh kiếm to lớn rộng mấy chục mét phát ra một tiếng nổ thật lớn, đâm thẳng vào quái vật hình người nọ, khiến nó bay vào không trung xa xôi.
Keng keng keng keng keng!
Vô số âm thanh đao kiếm va chạm vang lên từ bên trong ánh kiếm.
Quái vật hình người bay ra ngoài không được bao xa đã bị ánh kiếm chém đến mức chỉ còn sót lại một cái đầu lâu.
Rầm!
Đầu lâu từ trên cao rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang.
Tất cả xảy ra và kết thúc chỉ trong chớp nhoáng.
Cố Thanh Sơn nắm Địa kiếm đứng giữa không trung, thở hổn hển dữ dội.
“Cũng không phải quá lợi hại, nhưng rất đặc biệt.” Hắn nói.
“Đúng.” Trong mắt Đại Ca toát ra vẻ thâm trầm, nói: “Điểm mạnh nhất của nó là ẩn náu và xuất hiện, cho đến bây giờ ta cũng không biết nó làm cách nào mà có thể che giấu được trước cảm giác của cả hai chúng ta.”
Cố Thanh Sơn nhìn vào hư không.
Dòng chữ nhỏ hiện lên từ lâu.
[Thích khách tận thế: Vạn mắt, xuyên qua thời không mà đến.]
[Trên người nó ngưng tụ 7681 loại thuật pháp ẩn náu chuyên dùng cho việc xuyên qua siêu thời không.]
[Vạn Mắt đang thả ra tận thế đặc thù: Thiêu độc.]
[Tất cả hành động của Vạn Mắt đã bị ngăn chặn.]
[Ngài đã giết chết nó.]
[Ngài thu được mười nghìn điểm hồn lực.]
[Xin chú ý: Đây là một lần ám sát siêu thời không, ngài phải đề cao cảnh giác.]
Cố Thanh Sơn trầm tư hồi lâu.
Trong chiến đấu bình thường, quả thật hắn chưa từng sợ ai.
Nhưng ai biết được có một ngày quái vật tận thế lại xuyên qua thời không mà đến, đặc biệt chuẩn bị tất cả mọi thứ, tất cả chỉ vì ám sát hắn.
Hết lần này tới lần khác lại còn chọn đúng thời điểm hắn vừa mới trở về.
Toàn bộ thế giới đều đã được hắn và Đại Ca kiểm tra, hoàn toàn không có sinh mệnh nào.
Hơn nữa, vì đặt sự chú ý lên con mắt khổng lồ, nên hai người đều không thể đoán trước được tình hình.
Chó đen bay xuống dưới, đứng trước đầu lâu, quan sát tỉ mỉ.
“Cậu cố ý giữ lại cho nó một cái đầu.” Chó đen nói.
“Đúng vậy, bởi vì nó bị đánh một cái trước nên công kích của nó mới bị cắt đứt. Tôi muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.”
Cố Thanh Sơn ngồi xổm xuống, quan sát đầu của quái vật nhiều mắt.
Ồ?
Hắn bỗng nhiên chú ý.
“Đây là... vết đạn?”
Cố Thanh Sơn khẽ động tâm niệm, trong không trung hiện ra từng đường ánh kiếm, trực tiếp cắt đầu quái vật ra.
Những mảnh kim loại dày đặc khắp xương sọ quái vật, nhìn vào rất kinh người.
Nhưng cho dù làm vậy cũng không thể giết chết nó.
“Công kích hệ khoa học kỹ thuật... Lẽ nào trong thế giới này, ngoại trừ chúng ta, còn có ai khác nữa sao?” Đại Ca hỏi.
Hắn ta mở Sách Vận Mệnh ra, Cố Thanh Sơn cũng phóng thần niệm ra ngoài.
Hai người lại lần nữa rà quét khắp toàn bộ thế giới.
“Biển.”
“Đúng, biển.”
Hai người nhìn nhau, đồng loạt biến mất khỏi sa mạc.
Sau một cái chớp mắt.
Bọn họ xuất hiện tại khoảng không trên biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận