Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1877. Sự Kiện Kia


Đánh dấu
Cảm giác khác thường bao phủ mỗi người.
Mọi người dần dần ý thức được, tận thế này rốt cuộc khủng bố đến cỡ nào.
Cứ theo đà này, toàn bộ tự nhiên sẽ nhanh chóng sụp đổ, đồng thời không hề có biện pháp chống cự.
Giống loài đang đi theo chiều hướng diệt tuyệt.
Hết thảy không thể khôi phục được nữa.
Sáu tiếng sau.
Cố Thanh Sơn, Mạc, Reneedol, Xích Hộc tìm được chỗ khuất gió, bắt đầu đốt lửa trại.
Liên tục bôn ba khiến mọi người đều mệt mỏi.
Nếu là bình thường, bây giờ đã là ban đêm, cho nên bọn họ quyết định nghỉ ngơi một đêm.
“Chúng ta còn cách khu vực sinh sống của con người bao xa?” Mạc hỏi.
“Khoảng 3,730 mét. Kết giới phong tỏa không gian của thú pháp tắc khổng lồ vẫn hoạt động như bình thường, các ngươi không thể phi hành được.” Reneedol nói.
“Không biết tình huống nơi đó sẽ như thế nào, liệu có ai vẫn đang thực hiện mệnh lệnh của thú pháp tắc khổng lồ hay không.” Mạc lo lắng nói.
“Đúng vậy, trong tận thế thì cái gì cũng có thể phát sinh. Chúng ta cần cam đoan có đầy đủ lực ứng phó với các loại tình huống.” Xích Hộc nói.
“Rod, đêm nay chúng ta có gì ăn không?” Mạc hỏi.
“Trong sông không có cá, trên bờ lại không có dã thú, gần đây cũng chẳng có quả dại, đoán chừng trước khi đến khu vực sinh sống của con người, chúng ta chẳng tìm được bất cứ thứ gì có thể ăn.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn lấy số rượu còn dư ra, đưa cho mỗi người một bình.
“Rượu này không quá cay, có thể bổ sung năng lượng cho chúng ta, mọi người uống xong thì nghỉ ngơi.”
Bốn người cùng nhau mở chai rượu.
Xích Hộc cầm bình rượu, thất thần nói: “Đây là rượu Thất Nhược để lại.”
Lửa chiếu sáng mọi người.
Không một ai lên tiếng.
Thất Nhược chết, Atley chết, đại trưởng lão cũng chết.
“Đừng bi thương, chúng ta cũng không chắc là sẽ sống được lâu đâu.” Mạc lên tiếng.
“Huynh nản chí rồi sao?” Reneedol nhìn cậu ta.
“Không.” Mạc nhếch miệng, cười thoải mái: “Có lẽ chúng ta cũng giống như Thất Nhược, cho nên cũng không cần thiết phải bi thương. Bây giờ, chúng ta mang theo một phần của Thất Nhược, tiếp tục sống sót, xem tại nơi cuối cùng của vận mệnh có cái gì.”
Cố Thanh Sơn giơ bình rượu lên, nói: “Nếu chúng ta có thể sống sót đến cuối cùng...”
Mạc cũng giơ bình rượu lên: “Chúng ta sẽ xử lý tận thế này.”
Cạch.
Hai bình rượu chạm vào nhau.
Bọn họ cùng nhau ngửa cổ uống một mạch.
Reneedol nheo mắt nhìn hai người.
Xích Hộc cũng không giữ được bình tĩnh nữa, vội vàng hỏi: “Nhìn biểu hiện của hai người, hai người đã nghĩ ra được biện pháp đối kháng tận thế?”
“Không có.”
Cố Thanh Sơn và Mạc đồng thanh đáp.
Xích Hộc cũng không hỏi gì nữa.
“Căng thẳng quá cũng không tốt. Bây giờ nên để cơ thể và tinh thần thư giãn một chút cũng tốt mà.” Reneedol khẽ gật đầu.
Xích Hộc giơ bình rượu lên, uống một ngụm.
Rượu này ủ từ trái cây, vốn rất nhạt, có thể xem như nước trái cây, bổ sung chút năng lượng cho cơ thể.
Một lát sau, mọi người đều uống cạn sạch bình rượu trong tay.
“Nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Mọi người nghỉ ngơi trước, ta cảnh giới cho.” Reneedol nói.
“Để ta, muội nghỉ ngơi đi.” Mạc nói.
“Không cần, ta dùng một loại thuật pháp không gian, có thể cảm nhận được động tĩnh của đối phương trong vòng hơn mười dặm, đồng thời ta còn có thể nghỉ ngơi.” Reneedol nói.
Nàng vung tay lên.
Gợn sóng vô hình tràn ra, khuếch tán bốn phương tám hướng.
“Như vậy không tệ.” Cố Thanh Sơn khen.
Mọi người bắt đầu nghỉ ngơi.
Liên tục đi đường thật sự khiến cho người ta mỏi mệt. Chưa đầy một lát, Xích Hộc liền ngủ mất.
Ngay sau đó là Mạc.
Rồi đến Cố Thanh Sơn.
Một lát sau, Reneedol đứng dậy nhìn ba thiếu niên này.
“Đều ngủ rồi.”
Nàng thấp giọng nói một câu, sau đó bước ra ngoài, rất nhanh biến mất không thấy.
Qua mấy hơi thở.
Một thanh trường kiếm xuất hiện phía sau Cố Thanh Sơn.
Âm thanh của Địa kiếm vang lên: “Hắn đã ngủ thật sao?”
Một thanh kiếm xinh đẹp khác xuất hiện từ hư không, lên tiếng nói: “Nghe lạ thật. Hắn là người vốn rất cảnh giác mà. Ngươi đập hắn dậy đi.”
Là giọng của Lạc Băng Ly.
“Ta? Đập hắn? Không không không, việc này không thích hợp.” Địa kiếm nói.
Một thanh trường kiếm khác tỏa ra tia sáng sắc lạnh hiện ra, vòng quanh Cố Thanh Sơn vài vòng.
Địa kiếm nói: “Triều Âm, mau lấy nước xối xuống đầu hắn.”
Thanh trường kiếm kia dừng lại, nhẹ nhàng quơ trước mặt Cố Thanh Sơn.
Một khối nước lóng lánh đột nhiên xuất hiện, đổ ào xuống đỉnh đầu hắn.
Thế nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng gì, vẫn ngủ mê man.
Lại nhìn Mạc và Xích Hộc, tất cả đều ngủ rất say.
“Xem ra không phải là ngủ.”
Lạc Băng Ly trầm tư nói.
Địa kiếm hô: “Sơn Nữ, đâm hắn đi.”
Một trường kiếm như làn nước mùa thu xuất hiện, nhẹ nhàng dừng trên vai Cố Thanh Sơn.
“Đừng đâm mãi như thế. Lần nào công tử cũng đều bị thương. Bây giờ ta đã học được cách khống chế mức độ rồi.” Sơn Nữ nói.
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm nhẹ nhàng cắt một vết cực nhỏ trên bả vai Cố Thanh Sơn.
Thần Sơn Đoạn Pháp!
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngồi bật dậy.
Hắn lau nước trên mặt, nhìn bốn thanh kiếm đằng trước, rồi lại nhìn Mạc và Xích Hộc đang ngủ say, lập tức hiểu ra.
“Cảm ơn, Sơn Nữ.”
“Không sao, công tử, công tử cảm thấy thế nào?”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía hư không.
Một hàng chữ nhỏ đom đóm dừng lại nơi đó:
[Ngài trúng thuật pháp An Hồn. Thuật pháp này không có năng lực gây tổn thương, chỉ làm cho ngài rơi vào trạng thái ngủ say, đồng thời khôi phục thể lực.]
Cố Thanh Sơn lắc đầu.
Thủ đoạn của Reneedol tầng tầng lớp lớp, quỷ quyệt khó lường. Nàng ta thi triển thuật pháp An Hồn, rốt cuộc là vì cái gì?
“Các ngươi có nhìn thấy Reneedol đi đâu không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không, nàng ta trực tiếp biến mất.” Địa kiếm nói.
“Reneedol lần này hình như tinh thông hai loại thuật pháp không gian và tinh thần. Nếu nàng ta muốn tách khỏi các ngươi, các ngươi chẳng tìm được tung tích của nàng ta đâu.” Lạc Băng Ly phân tích.
“Ừm, cô nói đúng. Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tình huống thay đổi?” Lạc Băng Ly nghi ngờ hỏi lại.
Cố Thanh Sơn cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nâng tay trái lên.
“Em gái tôi ở đâu?” Hắn hỏi.
Một thoáng sau, một sợi dây tơ màu đen xuất hiện trên cổ tay của hắn, tiến về phía đồng hoang, mất hút vào một nơi thật xa.
“Đi xem nàng ta giở trò quỷ gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn liên tục sử dụng hai thần thông “Hóa Thân Quất Hoàng” và “Dạ Mị Quỷ Ảnh”, biến thành một con mèo quýt.
Meo...
Mèo quýt nhẹ nhàng kêu một tiếng, thuận theo hướng sợi tơ màu đen, nhanh chóng chạy về phía khu hoang dã.
Phía sau con mèo, bốn thanh trường kiếm cùng nhau biến mất.
Trong bóng đêm không có bất kỳ thứ gì tồn tại.
Mèo c quýt on vẫn duy trì “Dạ Mị Quỷ Ảnh” như cũ, không một ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Qua mấy phút, phía cuối khu vực hoang dã vẫn không nhìn thấy tung tích của Reneedol.
Con mèo hơi do dự.
Thời gian không thể chậm trễ.
Tâm niệm của nó vừa động, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.
Di Hình Hoán Ảnh!
Di Hình Hoán Ảnh!
Di Hình Hoán Ảnh!
Đây là thần kỹ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thuật pháp nào.
Con mèo thoắt ẩn thoắt hiện, rốt cuộc cũng đã đến được rìa khu vực hoang dã.
Nó đã nhìn thấy Reneedol.
Đối diện Reneedol là bảy tám thi thể, trong đó có ba thi thể đang từ từ đứng lên.
Con mèo chậm rãi bước đến sau lưng Reneedol, lẳng lặng ngồi xuống.
“Phong Thần và Thủy Thần đâu?” Một thi thể hỏi.
“Bọn họ đã chết trong tận thế, pháp tắc mà ta ban cho bọn họ đã trở về người của ta một lần nữa, cho nên ta lập tức kêu gọi các ngươi chuyển sinh.” Reneedol nói.
“Thì ra là thế. Sự kiện kia đã bắt đầu chưa?” Một thi thể khác hỏi.
Bây giờ đã không thể gọi là thi thể nữa, bởi vì màu sắc trắng bệch trên mặt thi thể đã dần dần biến mất.
Người này đã sống lại.
“Còn chưa có động tĩnh, nhưng ta đoán chừng chính là tối hôm nay, cho nên lập tức kêu gọi các ngươi đến đây.” Reneedol nói.
“Cô làm rất đúng. Chúng ta chấp nhận nguy hiểm, đối mặt với việc có thể sẽ bị tận thế tiêu diệt để trở lại Sinh giới chính là vì chuyện này. Đám người Phong Thần chết thì đã chết, chuyện này cũng không xảy ra vấn đề.” Người thứ ba nói với vẻ nghiêm trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận