Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1970. Chúng Ta Sẽ Lại Gặp Nhau (2)


Đánh dấu
Hai vị nữ thần vận mệnh đã chẩn bị từ lâu, lập tức mở miệng cùng nàng ngâm tụng một đoạn chú ngữ.
“Với sức mạnh mở ra vận mệnh của ta, chắc chắn sẽ khiến ngươi rơi vào hôn mê vô tận...”
“Với sức mạnh kết thúc vận mệnh của ta, chắc chắn sẽ khiến cho ngươi quên hết tất cả căm hận...”
Các nàng đọc vừa nhanh vừa vội, chẳng mấy chốc mà đọc xong toàn bộ chú ngữ.
Ầm!
Binh khí trên tay Tịch rơi xuống đất, sắc mặt nàng chợt hoảng hốt.
Hai vị nữ thần vận mệnh và Reneedol hợp lực hành động, chỉ nháy mắt đã khống chế Tịch.
“Nàng ta sẽ quên hết mọi thứ... Làm sao bây giờ? Muốn giết nàng ta không?” Kroto hỏi.
“Đương nhiên, nàng ta quá nguy hiểm, không thể giữ lại.” Reneedol nói.
“Ta làm?” Atropos hỏi.
“Không, tự ta làm.”
Trên người Reneedol tỏa ra sát khí, lớn tiếng ngâm tụng: “Đại Hồng Thủy, ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của ta, từ...”
Nàng đột nhiên nhắm mắt lại.
Thế giới trống trải tràn ngập ảm giác tai họa chỉ xuất hiện trong một chớp mắt, sau đó thình lình biến mất.
Mạc đã tỉnh.
Mạc đứng lên, chắn trước người Tịch, cau mày nói: “Reneedol, muội đang làm gì?”
Reneedol mở miệng, nhưng nhất thời không nói được gì.
Chỗ sâu trong vùng đất đóng băng truyền đến một luồng khí tức khiến cho lòng người sợ hãi.
Đúng rồi.
Mạc là tồn tại duy nhất có thể phong ấn cỗ thi thể kia, nếu như bây giờ mình giết Mạc, thậm chí bức bách hắn quá mức, hậu quả ra sao sẽ không thể nào dự đoán được.
Thi thể kia chỉ mới phóng ra một tia ý thức đã tiêu diệt hơn nửa thân thể của Vạn Địa Chi Mẫu, khiến những quái vật mạnh nhất trong hư không cũng phải chạy trối chết.
Hiện tại, thi thể này đang tiến vào thời kỳ tỉnh dậy đầy nguy hiểm. Nếu như mình chọc giận nó thì sao mà sống được?
Ánh mắt Reneedol dời xuống, nhìn chăm chú vào chìa khóa tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong tay Mạc.
Thật sự không thể động vào hắn.
Hắn là nhân tố quan trọng để lấy được món thần khí vận mệnh thứ ba.
“Reneedol! Mặc kệ vì sao muội muốn nhằm vào Tịch, ta hy vọng muội hiểu rõ một việc, nàng ấy là đồng bạn của chúng ta.”
Mạc ngồi xổm xuống, lật giở Sách Vận Mệnh, bắt đầu trị hết thương thế cho Tịch.
“Tịch sẽ tỉnh ngay lập tức, muội hãy qua đây, lát nữa xin lỗi nàng ấy.” Mạc nghiêm túc nói.
Reneedol ngây người.
Ta?
Xin lỗi?
Nàng nhìn Mạc, đối diện ánh mắt hắn ta.
Trong ánh mắt hắn ta sinh ra ý dò xét lẫn khó hiểu.
“Không thể đoạn tuyệt với hắn. Tử Thần không còn nữa, hắn là vị thần duy nhất có thể phục hưng thời đại vạn thần trong lời tiên đoán, tương lai hắn sẽ tới thế giới Phủ Bụi, lấy về món thần khí vận mệnh mạnh nhất cho ngài.” Kroto nói nhỏ bên tai nàng.
“Không thể đánh nhau với hắn, cái thứ dưới lòng đất kia đang hoạt động kịch liệt, một khi phong ấn xảy ra vấn đề, ngài cũng sẽ chết.” Atropos nhẹ giọng thì thầm vào tai kia của nàng.
Reneedol siết chặt nắm đấm, toàn thân không ngừng run rẩy.
Rod.
Rod chết tiệt.
Rõ ràng ta đã thắng rồi!
Reneedol hít một hơi thật sâu, từng bước đi về phía Mạc.
“Mạc, ngươi nói đúng, là ta sai.”
Nàng khàn giọng nói, đến răng cũng sắp sửa chảy máu.
Mạc nghe xong những lời này, trên mặt rốt cuộc hiện lên nét vui mừng.
“Đúng vậy. Chẳng biết Rod có kỳ ngộ gì, đã đi đến thời đại khác, bây giờ chỉ còn chúng ta ở lại đây, chúng ta nhất định phải đoàn kết.”
Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ suy tư, lần nữa mở Sách Vận Mệnh ra.
Trang sách không ngừng lật giở, sau đó dừng lại.
Mạc xé ra một tờ, ném vào không trung, thì thầm: “Quang Ám Hỗ Sinh.”
Xoạt...
Trang sách tràn ngập ánh sáng đột nhiên biến thành màu đen kịt.
Khí tức tử vong từ trên trang sách phát ra.
“Mạc, ngươi đang làm gì?” Reneedol hỏi.
“Ánh Sáng thúc đẩy tất cả các pháp tắc sinh trưởng, nhưng cũng có phương pháp ngưng tụ Tử Vong cực đoan nhất.” Trong ánh mắt Mạc hiện lên vẻ cảm khái, nói: “Tử Thần đã không còn, nhưng thế giới này vẫn ngưng tụ pháp tắc Tử Vong như cũ.”
Hắn ta đưa tay ấn vào một trang sách.
Xoạt!
Trang sách hóa thành một ngọn lửa tử vong, sau đó ngưng tụ thành hình.
Theo âm thanh của Mạc, ngọn lửa dần dần ngưng tụ thành một con chim.
“Quạ tử vong, sau này ngươi sẽ thay thế Rod, đi con đường của hắn trên khắp vùng đất này, truyền đi pháp tắc của hắn. Cho đến một ngày trong tương lai...”
Giọng điệu của Mạc dần dần chậm lại.
“Tử Thần nhất định sẽ trở về.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau.”

Gió lạnh phất qua.
Trong dòng sông thời gian, những quái vật phụ trách trông coi thời gian và lịch sử lại xuất hiện lần nữa.
Bọn chúng không rõ số lượng, hình thù kỳ quái, khí tức trên người cường đại đến mức cực hạn.
Trên dòng sông, một quả cầu ánh sáng truyền ra âm thanh đối thoại.
“Quả cầu ánh sáng này đang trở nên hơi bất ổn.”
“Ừ, cảm giác của cậu không sai, sức mạnh truyền tống của sáu Phong Ấn Chương sắp sửa dùng hết rồi.”
“Vậy chúng ta phải nhảy xuống sao?”
“Đúng vậy, chúng ta phải nhảy.”
Nói đến đây, hai âm thanh đều trở nên cẩn thận hơn...
“Đại Ca, tôi nhớ anh từng nói những quái vật trông coi dòng sông thời gian rất mạnh, thậm chí có vài loại còn mạnh hơn cả anh?”
“Đúng, chúng nó là tồn tại đặc thù của tam đại pháp tắc, không nên tùy tiện trêu chọc chúng nó, bằng không sẽ chết không toàn thây.”
“À... Tôi biết cảm giác này...”
Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng hai người.
“Này, Đại Ca, chúng ta làm cho lịch sử phát triển theo đúng quỹ đạo vốn có, cho nên những quái vật này sẽ không cắn chúng ta đâu nhỉ.”
“Chuyện này à... Chắc là vậy.”
“Chắc là?”
“Ừm, thực sự không yên tâm, chúng ta lập tức chuẩn bị.”
“Xem ra chúng ta phải chuẩn bị một chút, dù sao tính mạng cũng đang bị đe dọa.”
“Không sai.”
“Vậy thì...”
“Đúng, thể hiện bản lĩnh của cậu ra đi.”
“Anh cũng vậy.”
Quả cầu ánh sáng nhấp nháy, lung lay sắp rớt.
Chẳng bao lâu nữa nó sẽ vỡ tan!
Một con mèo xuất hiện sát viền quả cầu ánh sáng.
Còn mèo này đã phát động “Dạ Mị Quỷ Ảnh”, nằm sát viền quả cầu, chuẩn bị nhảy xuống bất cứ lúc nào.
Một con chó ngồi xổm bên cạnh mèo, vẻ mặt nghiêm túc, trên đầu chó là một quyển sách thật dày, chuẩn bị phát động năng lực bất cứ lúc nào.
Mèo là một con mèo màu quýt, lợi hại.
Chó là một con chó màu đen, hung hãn.
Một mèo một chó, đều đã tiến vào trạng thái…
Chúng nó đã chuẩn bị xong xuôi!
Bỗng nhiên, mèo quýt nói. “Mà này, trước đây lúc anh truyền tống tôi đến thời đại Tuyên Cổ, vài người bạn của tôi cũng đang phát động thuật truyền tống để tránh khỏi sự truy lùng của Reneedol.”
“Ồ? Chuyện là như thế nào?” Chó đen hỏi.
Mèo quýt liền kể lại mọi chuyện về Phi Nguyệt, Tiểu Điệp và Quạ.
“Bọn họ ở trên một con thuyền, sử dụng phương thức truyền tống tâm linh, nhân lúc Reneedol còn chưa tới thì đã chạy trốn mất.” Mèo quýt kể lại.
“Vậy thì không sao, nhưng mà chúng ta trở về từ thời đại Tuyên Cổ, thời gian cũng đã trôi qua đáng kể.” Chó đen nói.
Mèo quýt khựng lại.
Đúng rồi.
Thời gian sẽ theo quán tính mà tiếp tục trôi qua, còn người trở lại quá khứ muốn trở về tương lai, nhất định không thể trở lại đúng thời điểm mà hắn rời đi.
Hắn sẽ vượt qua một khoảng thời gian, đến tương lai xa hơn một chút.
“Chúng ta sẽ trở lại thời điểm nào?” Mèo quýt hỏi.
“Tôi cũng không rõ lắm, dù sao thời gian chúng ta ở lại thời đại Tuyên Cổ lần này quá lâu.” Chó đen lắc đầu nói.
“Thôi, chúng ta đi tìm mấy người bạn kia của tôi trước.” Mèo quýt đề nghị.
Ánh mắt chó đen bỗng nhiên sáng lên, rơi vào trầm tư.
“Làm sao vậy?” Mèo quýt nhìn nó, hỏi.
“Tiên thuyền hình như là đồ vật thuộc về Lục Đạo?” Chó đen đột nhiên nói.
“Đúng vậy.” Mèo quýt thừa nhận.
“Tôi bị cậu thay đổi thuộc tính thế giới, hiện tại cũng là chúng sinh Lục Đạo.” Chó đen lại nói.
“Không sai, anh muốn nói cái gì?” Mèo quýt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận