Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2015. Ta Có Ưu Thế Hơn Rod! (2)


Đánh dấu
Trong cơn mưa gió, một người một rồng quan sát lẫn nhau.
Rồng trong giới tu hành có được rất nhiều năng lực kỳ lạ, hay là mình nghĩ cách nào đó thu nó làm tiểu đệ?
Reneedol đang suy nghĩ thì trước mắt tối sầm lại.
Khi mở mắt ra...
Nàng ta phát hiện mình lại trở về thủy triều bóng đêm.
"Ta vừa chết sao?" Nàng ta hỏi với vẻ khó tin.
"Đúng vậy."
Hình người hắc ám nói với giọng bình tĩnh: "Ngươi bị con rồng kia nhìn thấy, cho nên đã chết."
Reneedol im lặng cả nửa ngày mới nói: "Lần này do ta chủ quan, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Hi vọng như vậy."
Thủy triều bóng đêm bao phủ nàng ta một lần nữa, xuyên thời không.
Thiên giới nguyên thủy.
Reneedol đi vào một con đường khác.
Sau khi đi qua một khoảng cách rất dài, cuối cùng nàng ta cũng tới trước một ngọn núi.
Dưới chân núi có một cái đình.
Thủ sơn đình.
Trong thủ sơn đình, có một con Kỳ Lân đang nằm ngủ say nơi đó.
Khi Kỳ Lân phát hiện có một người tới gần thì nó chầm chậm mở mắt ra, liếc nhìn về phía Reneedol.
Trước mắt Reneedol tối sầm lại.
Thiên giới nguyên thủy.
Reneedol không đi bộ về phía trước nữa.
Nàng ta bay lên trên không, muốn bay thẳng lên núi.
Bay xuyên qua tự viên, vượt qua thủ sơn đình, Reneedol bay nhanh lên đỉnh núi.
Thế nhưng nàng ta lại phát hiện một cây ngô đồng khổng lồ được các dãy núi vờn quanh.
Trên cây ngô đồng, có một con chim khổng lồ với bộ lông màu đỏ như lửa.
Khi nàng ta đang bay tới thì con chim lớn kia duỗi cổ ra, liếc nhìn về phía nàng ta.
Trước mắt Reneedol tối sầm lại.
Trong phong ấn.
Reneedol ngây như phỗng.
Tại sao...
Tại sao lại khó như vậy?
Trên thế giới này, còn có ai có thể sống sót trong cục diện bế tắc này sao?
Reneedol cảm thấy rất sợ hãi.
"Này, cả đời này ta chỉ có thể sử dụng kỹ năng này một lần thôi đấy, ngươi có biết nó quý giá như nào không?" Hình người hắc ám nói với vẻ khó chịu.
"Yên tâm, ta quý trọng năng lực này của ngươi hơn bất kỳ kẻ nào trên thế giới này." Reneedol cắn răng, nói.
Dù sao đi nữa, mình cũng có hơn bảy trăm cái mạng!
Mà Rod chỉ có một cái mạng!
Hắn là một người đàn ông, cho nên hắn không thể lựa chọn giống như mình, để Mạc sinh ra tình cảm với hắn.
Ngày xưa mình được Mạc toàn lực giúp đỡ.
Thế nhưng Mạc chắc chắn sẽ không dùng toàn lực như khi trước để giúp Rod!
Nếu tính như vậy thì ưu thế của mình lớn hơn Rod nhiều.
Hơn bảy trăm cái mạng, đó là một cơ hội rất khó mới có được, phải nắm chắc nó!
Reneedol nắm chặt nắm đấm, yên lặng suy nghĩ cách vượt qua cửa ải này.
"Ừ, ta cũng cảm nhận được ngươi rất quý trọng năng lực này của ta, như vậy cũng tốt." Hình người hắc ám hơi thư giãn, nói.
Lại làm lại lần nữa.
Thiên giới nguyên thủy.
Cuối cùng thì Reneedol cũng phát hiện được Linh Quy.
Nàng ta thi lễ với Linh Quy, nói với giọng chân thành: "Ngọc điệp Thiên Cung đã vỡ nát từ lâu rồi, xin ngài hãy giúp đỡ."
Linh Quy từ chối: "Không có ngọc điệp sao? Vậy thì ngươi không thể đi vào trong Thiên Cung được."
Reneedol ngẩn người.
Linh Quy khá thông cảm cho nàng, nên nói tiếp: "Được rồi, dù sao nếu không vào được Thiên Cung thì sớm muộn gì ngươi cũng chết, ta sẽ đưa tiễn ngươi."
Trước mắt Reneedol tối sầm lại.
....
Thế giới Tuyên Cổ.
Nơi đỉnh của Vận Mệnh Song Thụ, có một hốc cây bị lá cây che kín mít.
Giờ phút này...
Hai trái cây đang ở trong hốc cây, nói chuyện rất nghiêm túc với nhau.
"Ca ca, chúng ta nên đi ra." Tiểu Tịch thúc giục.
"Không nên gấp, muội đã học được rất nhiều tri thức và rất nhiều câu chuyện từ ta rồi, hiện tại có một chuyện rất quan trọng, ca ca phải nói muội biết." Cố Thanh Sơn nói rất bình tĩnh.
"Ca ca nói đi, muội đang nghe này." Tiểu Tịch hơi thấp thỏm rồi nói.
Cố Thanh Sơn ho nhẹ, rồi nói với giọng chân thành: "Về sau nếu như muội gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất, nhớ kỹ cách duy nhất có thể vượt qua đó là ăn cướp."
"Aiz, ca ca quá phiền đi, tại sao lại nói chuyện này nữa chứ?" Tiểu Tịch hơi khó chịu.
"Ca đã từng nói với muội rồi sao?" Cố Thanh Sơn nói với giọng kinh ngạc.
"Hả? Hình như chưa từng nói qua, thật là lạ nha, tại sao muội lại có cảm giác đã từng nghe qua chứ?" Tiểu Tịch hơi khó hiểu.
Cố Thanh Sơn ngắt lời: "Được rồi, không cần nghĩ loại chuyện nhàm chán này nữa, hiện tại chúng ta nói tới điểm chính."
Tiểu Tịch im lặng lắng nghe.
Cố Thanh Sơn nói: "Tiểu Tịch, hai chúng ta là trái cây của Vận Mệnh Song Thụ, chúng ta có hai loại vận mệnh: Loại thứ nhất có thể giúp ngươi vượt mọi chông gai, chiến thắng tất cả kẻ địch. Loại thứ hai là nó sẽ làm cho ngươi tìm kiếm một người mạnh nhất thế giới, trở thành bạn đời của hắn, muội muốn chọn loại nào?"
Tiểu Tịch nói với giọng bình tĩnh: "Ca ca hãy chọn trước một loại, loại vận mệnh còn lại đưa cho muội là được rồi."
Cố Thanh Sơn tức giận: "Đồ ngốc, nếu ca ca mà chọn trước thì làm sao có mặt mũi nào mà nhìn người khác chứ? Chẳng lẽ ca ca chỉ là một tên chuyên bắt nạt muội muội, giành lấy chỗ tốt về mình hay sao?"
Tiểu Tịch vội vàng nói: "Đương nhiên ca ca không phải là như vậy, vậy thì muội sẽ chọn trước. Thế nhưng ca ca thích loại vận mệnh nào? Nói nhỏ cho muội biết đi, muội sẽ không chọn loại vận mệnh mà ca thích."
Cố Thanh Sơn hừ một tiếng, rồi nói: "Thật ra chuyện này cũng không quan trọng lắm, ca muốn hỏi là một chuyện khác."
"Cái gì?" Tiểu Tịch nói.
"Nếu như muội nhận một loại vận mệnh trong đó, thế nhưng trong tương lai, muội cảm thấy hối hận, thì sẽ làm như nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Tiểu Tịch giật mình.
"Hối hận sao?" Tiểu Tịch lẩm bẩm.
"Nếu trong tương lai, thế giới xuất hiện thay đổi lớn tới không thể tưởng tượng nổi, mọi thứ dần dần bị tận thế tiêu diệt, mà muội lại hối hận với lựa chọn vận mệnh khi trước, thì muội sẽ làm sao?"
Cố Thanh Sơn hỏi tiếp: "Muội sẽ lật đổ mọi thứ trước đó, chống lại vận mệnh mình đã chọn sao?"
Tiểu Tịch im lặng.
Cố Thanh Sơn nhìn nàng, cũng im lặng mà chờ đợi đáp án.
Thời gian dần dần trôi qua.
Cuối cùng Tiểu Tịch cũng nói: "Thế giới nuôi dưỡng muội bằng ánh nắng và mưa móc, rừng rậm cho muội thức ăn, các sinh linh thì bảo vệ muội, Thú pháp tắc cũng bảo vệ muội, quan trọng nhất chính là ca ca vẫn luôn ở bên cạnh muội, không có lý do nào để muội hối hận cả."
"Vận mệnh đã cho muội nhiều như vậy, muội chỉ có lòng cảm ơn với nó, tại sao lại phải chống lại nó chứ?"
"Nếu như có một ngày, vận mệnh của muội không thể giúp muội bảo vệ mọi thứ, như vậy..."
Tiểu Tịch hơi dừng lại, rồi nói tiếp: "Muội sẽ vượt qua nó."
"Vượt qua?" Cố Thanh Sơn hơi kinh ngạc.
"Đúng, muội phải dùng lực lượng của bản thân vượt qua vận mệnh, để có thể làm được càng nhiều chuyện hơn, làm cho cuộc sống của muội càng bao la và hùng vĩ hơn."
"Ca ca hãy yên tâm, nếu như thật sự có tận thế thì muội sẽ vượt qua vận mệnh của chính mình, muội sẽ mãi ở cạnh ca ca, bảo vệ ca ca."
Tiểu Tịch nói với vẻ kiên định.
Cố Thanh Sơn im lặng vài giây, sau đó nở một nụ cười tươi.
Hắn cũng không biết đã bao lâu rồi mình chưa vui vẻ như lúc này.
Thế là...
Hắn lăn về phía trước, đẩy số lá cây đang che hốc cây ra, sau đó lại lùi về một bên.
"Muội muội, ra trước đi."
"Vâng."
Tiểu Tịch lăn ra hốc cây, lăn tiếp về phía trước, rồi lăn tới tận đỉnh của cây này, nhìn về phía toàn bộ rừng rậm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận