Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2954. “Là kiếm linh!”



Con heo kia sững sờ đơ ra tại chỗ, một lát sau, nó nhíu lỗ tai.
Cái ôm vừa rồi kia ——
Thật sự là còn có kỹ xảo hơn so với tưởng tượng, gần như không đụng chút nào đến thân thể mình, thì đã hoàn thành toàn bộ quá trình.
Thiếu niên này thật là thú vị.
Con heo lẩm bẩm hai tiếng, bỗng nhiên biến mất khỏi bên trong ruộng, không thấy đâu nữa.
Lại nói hai người đi thẳng một mạch về phía trước, đi vội nửa khắc thời gian thì bước vào một ngã ba.
Ngay ngã ba có đặt một khối đá xanh to lớn, trên tảng đá có một con ngỗng trắng đang đứng.
Ngỗng trắng duỗi cánh ra, không nhịn được chỉ huy đám người: “Vào thành chạy bên phải, lấy bảng tới đối thơ, đều đừng có chen lấn, chen cũng bay không qua được.”
“Cái gì, hôm nay là đối thơ?” Không ít người kêu ra tiếng.
“Đối thơ? Thật ra ta cũng có chút tâm đắc với chuyện này, không biết đề bài có khó không.” Lãnh Thiên Tinh có chút do dự, thì thào nói ra.
“Đi theo ta.” Cố Thanh Sơn dắt lấy Lãnh Thiên Tinh, cứ chen thẳng đến trước mặt con ngỗng trắng.
Hắn lấy ra mấy chục viên linh thạch bày ra trên đài đá xanh, ôm quyền với con ngỗng trắng, nói: “Ngỗng huynh, xin hãy tạo điều kiện.”
“Ngươi không có ý định đối với thơ? Bày những tục vật này ra làm gì?” Ngỗng trắng khinh thường kêu lên.
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Thật sự là có việc gấp đi cầu Tiên Tôn, xin giúp đỡ chút.”
Ngỗng trắng trừng tròng mắt nhìn Cố Thanh Sơn một chút, bên trong ánh mắt bỗng nhiên toát ra một tia ngưng trọng.
Nó duỗi cánh ra quét qua trên tảng đá, linh thạch lập tức không thấy đâu nữa.
“Nhanh đi nhanh đi, chớ đứng đơ ra ở trước mặt ta.” Ngỗng trắng không nhịn được mà nói.
“Đa tạ!”
Cố Thanh Sơn nháy mắt với Lãnh Thiên Tinh, đang muốn đi đến con đường phía bên trái, lại nghe trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng rống:
“Chờ một chút!”
Cố Thanh Sơn nghe tiếng kêu mà nhìn lại, đã thấy mấy người tu hành đã chen chúc tới.
Mấy người kia đang mặc đạo bào, trên người lấp lóe quầng sáng bảo vật, nhìn qua chính là loại người lai lịch bất phàm.
“Tất cả mọi người phải đối thơ, dựa vào cái gì ngươi có thể dùng linh thạch thì thông qua?”
Một nam tu trong đó kêu ầm lên.
“Huynh đài, tạo điều kiện cho, ta chính là tiền tuyến binh lính, có chuyện quan trọng bẩm báo thánh nhân.” Cố Thanh Sơn ôm quyền mà nói.
Thốt ra lời này, không cam lòng trong lòng những người vây xem lập tức tắt ngúm.
—— Thì ra con ngỗng trắng không ngăn cản hai người, là bởi vì chuyện này.
Nam tu kia lại nói: “Đừng có gạt người, chuyện của tiền tuyến, tự nhiên có Truyện Tấn Phù chuyên môn bẩm báo thẳng cho thánh nhân, ngươi đang tính toán làm cái gì? Dựa vào cái gì cần ngươi tới báo quân tình? Ta thấy ngươi chính là vắt óc tìm mưu kế muốn lấy được bảng của bách hoa, làm đệ tử của thánh nhân!”
Lời này vừa nói ra, đám người lại cảm thấy tương đối có đạo lý, không khỏi đồng loạt ồn ào
“Ngươi muốn như thế nào?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
Hiện tại mọi chuyện xảy ra đều khác với quá khứ.
Có khả năng lần trước mình đi gấp, đối phương chưa kịp la lên, lần này vừa quay lưng thì vừa vặn bị ngăn chặn.
Nhưng cũng không phải việc ghê gớm gì.
Nam tu kia lấy ra một thanh trường đao to bản từ sau lưng, quát: “Rút binh khí của ngươi ra, cho ta xem xem ngươi có đủ tư cách đến tranh vị trí đệ tử thánh nhân hay không.”
“Biện pháp này là nhanh nhất.”
Cố Thanh Sơn nói xong thì tiện tay rút ra Kiếm Tầm Phong.
Kiếm vừa rút ra, mọi người lập tức phát ra tiếng cười to ầm ầm.
Chỉ thấy Kiếm Tầm Phong sớm đã bị đứt mất, chỉ còn lại chuôi kiếm trụi lủi.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu được.
—— Đại khái là khi con quái vật dung nham kia lúc sắp chết đã làm ra phản kháng, lại bị mình lấy kiếm chống đỡ sát sao, ép buộc nó đến chết cũng không phản kháng đượcmảy may.
Mà Kiếm Tầm Phong chỉ là trang bị sắt thường tạo thành, không chịu nổi nhiệt độ cao trên người quái vật dung nham.
Cuộc chiến mặc dù ngắn ngủi, những nó vẫn bị hòa tan rồi.
Cố Thanh Sơn nhịn không được thở dài một cái.
“Vị đạo hữu này, ngay cả binh khí ngươi cũng không có, làm sao đánh với ta? Hoặc là, ngươi vốn cố ý lấy ra giả bộ tội nghiệp chăng?” Nam tu kia cười nói.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng cắm chuôi kiếm lại vào vỏ kiếm, trân trọng lấy vải thô gói kỹ, đeo ở sau lưng.
Làm xong mọi chuyện, hắn mới lên tiếng: “Tới.”
Đám người nghe thế thì không hiểu gì cả.
Trên mặt nam tu lộ ra sát ý, nói: “Ngươi chuẩn bị tay không tấc sắt mà đánh với ta?”
Cố Thanh Sơn khẽ lắc đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, nói khẽ: “Đến ——”
Mọi người đều không hiểu hắn có ý gì.
Lần này, ngay cả nam tu kia cũng mơ hồ.
“Chẳng lẽ là một tên bị điên hay sa?” Hắn thầm nói.
Nếu như là người bị bệnh, mình thật sự không tiện so đo với hắn, sẽ bị thánh nhân xem nhẹ.
Bỗng nhiên.
Con ngỗng trắng trên tảng đá đột nhiên duỗi cổ, nhìn thẳng về một phương hướng.
Chỉ trong chớp mắt tiếp theo.
Một tiếng kiếm reo tràn ngập cảm giác túc sát truyền đến từ sâu bên trong Bách Hoa Tông, vang vọng cả trên trời dưới đất.
Một vệt kim quang xông lên trời cao từ bên trong Bách Hoa cung.
Nó xuyên qua làn mây trắng trắng như tuyết, không ngừng bay lượn về một phương hướng, cuối cùng hạ xuống, lơ lửng bên người thiếu niên.
Kim quang chợt tắt đi, đám người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đây là một thanh kiếm.
Kiếm này hơi dài hơn so với kiếm bình thường, trông rất nặng nề, tạo hình mang phong cách cổ xưa đơn giản, thân kiếm tuyệt đối không có bất cứ vật trang trí dư thừa nào, cũng không có vỏ kiếm.
Trên trường kiếm vang lên một giọng nói trầm thấp:
“Vừa rồi là ngươi đang kêu gọi ta sao?”
Cố Thanh Sơn chỉ chỉ vào nam tu đối diện mình, đáp lại: “Thật ra ta bảo hắn cứ việc tiến lên đánh với ta —— không biết tại sao, các hạ đã tới rồi.”
Hai người nói xong một câu, tất cả chúng tu sĩ đều xôn xao lên.
“Kiếm này có thể giao lưu với người!”
“Là kiếm linh!”
“Kiếm này có linh đấy, ghê gớm!”
“Thần Khí, đây là Thần Khí của Bách Hoa Tông đó!”
“Ông trời của ta, chẳng lẽ là thanh kiếm kia của thánh nhân ——”
Ngỗng trắng đột nhiên quát lên: “Đều im ngay!”
Thanh âm của nó mang theo một luồng linh áp mãnh liệt, khiến cho tiếng bàn tán của chúng tu sĩ bị ép xuống toàn bộ.
Chỉ thấy ngỗng trắng bay đến bên cạnh Trường Kiếm, chấp cánh mà nói: “Ngươi không phải bội kiếm của sư tôn à? Vì sao bay tới nơi đây?”
Hết chương 2954.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2955
Bạn cần đăng nhập để bình luận