Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2950. “Thuật Thế Giới Song Song.”



Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, phảng phất như lập tức phát động cái gì đó.
Dãy núi vảy cá đồng loạt phát ra âm thanh vù vù kịch liệt, tựa như đã nhận được mệnh lệnh nào đó.
Ông ——
Tất cả vảy cá cứ như vật còn sống, lấy tốc độ cực kỳ hung hãn mà hợp lại một lần nữa, hóa thành một tòa cung điện khổng lồ hoàn toàn do vảy cá tạo thành.
Cung điện vỡ ra từng tầng từng tầng, thối lui về hướng hai bên, để lộ ra hoàng cung chính điện rộng lớn mà trang nghiêm.
Mà trên đài cao xa xôi đằng kia, có cái gì đứng sừng sững bất động.
Vật kia bị một tấm màn tựa như dòng nước chảy che lại, không cách nào nhìn thấy rõ thứ nằm bên trong.
Lưu Lân kích động nói: “Quan tài Mẹ của Thời Gian—— Đúng vậy, trong truyền thuyết, nàng ngủ say bên trong Vạn Lân Điện!”
Một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu của Cố Thanh Sơn, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Vừa rồi Mẹ của Thời Gian đã nói, chỉ có chính mình mới có thể đánh thức chân ngã của nàng ——
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhìn về phía Mẹ của Thời Gian.
Chỉ thấy trên mặt vị nữ sĩ thân hình to lớn này lộ ra một nụ cười, đang muốn bay vào bên trong Vạn Lân Điện.
Ngay trong nháy mắt này ——
Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nghĩ thông suốt.
“Các vị, chờ một chút!” Hắn quát lên.
Đám người nhao nhao nhìn về phía hắn.
Ngay cả Mẹ của Thời Gian cũng nhìn về phía hắn.
Trên mặt Cố Thanh Sơn hiện ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, mở miệng nói: “Vừa rồi ta có được sức mạnh sâu sắc nhất bên trong hỗn độn, danh sách hỗn độn đang nói cho ta biết, chỉ có ta mới có thể tiến vào thần điện để lấy quan tài Mẹ của Thời Gian ra.”
“Chúng ta không thể tiến vào?” Lưu Lân hỏi.
Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói: “Các ngươi đều không thể đại diện cho ý chí của hỗn độn, một khi bất cứ kẻ nào trong các ngươi tiến vào thần điện, cả tòa thần điện sẽ lập tức đóng lại lần nữa, mà người tiến vào cũng sẽ lập tức bị sức mạnh của hỗn độn tước đoạt sinh cơ, thay thế Mẹ của Thời Gian, lâm vào giấc ngủ say vĩnh hằng.”
“Vậy thì chỉ có thể để mình ngươi đi.” Phi Ảnh nói.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Mẹ của Thời Gian, hành lễ thật trang trọng, nói: “Các hạ, ta có có vinh hạnh tự mình mang chân thân của ngài ra hay không?”
Mẹ của Thời Gian yên lặng một giây, sau đó nói: “Đi đi, giao cho ngươi.”
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, thân hình bật lên cao, bay vào bên trong Vạn Lân Điện.
—— Nguy hiểm thật!
Chuyện này hoàn toàn không đúng.
Nếu bên trong toàn bộ hỗn độn, chỉ có mình có thể đánh thức loại tồn tại như Mẹ của Thời Gian, như vậy, sao bọn Tà Ma lại chỉa mũi dùi vào các kỷ nguyên khác chứ?
Vừa rồi Cửu Diện Trùng Ma đã đánh một trận với mình, chỉ là vì xác nhận mình có thể hấp thu sức mạnh của quá khứ, là người phát ngôn của ý chí hỗn độn chân chính hay không!
“... Ngươi chỉ có một hòn đảo nho nhỏ này, mà chúng ta có vô số nhân lực, so sánh với chúng ta, ngươi có thể làm được bao nhiêu chuyện kia chứ?”
Câu nói này chỉ là một quả đạn khói, cố ý dùng để mê hoặc chính mình.
Kỳ thật mục đích thật sự của đám Tà Ma chính là đi theo sát mình, khi mình mở ra mảnh đất ngủ say của Mẹ Thời Gian, bọn chúng sẽ lập tức ùn ùn lao tới ——
Về phần Mẹ của Thời Gian được triệu hoán ra kia, nó quỷ dị như vậy, khiến cho Cố Thanh Sơn lập tức nghĩ đến một loại khả năng khác!
Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, Cố Thanh Sơn đáp xuống bên trên chính điện, nhanh chân đi đến trước cổ quan tài được tấm màn mỏng màu bạc kia che đậy.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Sau đó nên làm cái gì đây?
Nếu như mình suy đoán đều là sai lầm, vậy thì còn dễ nói.
Nếu như là đúng thì sao đây?
Hắn nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trên tấm màn mỏng màu bạc kia.
Hình như đã nhận được cảm ứng, cả tòa Vạn Lân Điện lập tức phát ra tiếng vang ầm ầm.
Chỉ một thoáng, từng hàng chữ nhỏ đom đóm đã xông ra:
[Chú ý.]
[Ngươi đã chạm vào mộ quan của Mẹ Thời Gian.]
[Pháp thuật cố định bên trên mộ quan đã được kích hoạt.]
[Mặt khác, xin hãy đặc biệt chú ý ——]
[Mộ quan là trống rỗng.]
Trống rỗng.
Cố Thanh Sơn giật mình đơ ra ngay tại chỗ.
...
Phía bên kia.
Thế giới nguyên sơ.
Liên Bang tự do, thủ đô.
Một thiếu nữ ngồi ở trước sân thượng, cầm lấy ly thủy tinh, yên lặng nhìn vào thành thị dưới bóng đêm.
Cô uống một ngụm rượu, nhẹ giọng lẩm bầm một tiếng: “Đã tới nơi đó rồi sao?”
“Thế nhưng...”
“Thực sự quá khó khăn... Rốt cục ngươi có thể làm được hay không...”
Bỗng nhiên, một người đại diện đi đến trước sân thượng, nói với thiếu nữ: “Tạ Sương Nhan tiểu thư, tiệc rượu Cửu phủ đã sắp chính thức bắt đầu rồi.”
Thiếu nữ nọ đặt ly rượu xuống, nói khẽ: “Được, tôi đến ngay đây .”

Từng hàng chữ nhỏ đom đóm nhanh chóng hiển hiện:
[Mộ quan là trống không.]
[Trên quan tài có pháp thuật cố định: Dòng nước xiết thời không, hiện tại đã được kích hoạt.]
Tấm màn màu bạc kia rơi xuống, hóa thành một dòng nước lạnh lẽo, vô hình, trong nháy mắt đã thẩm thấu toàn thân Cố Thanh Sơn.
[Chú ý, ngươi dừng lại ở thời khắc trước mắt.”]
Cố Thanh Sơn đang đứng bên trong dòng nước, quay đầu nhìn ra bên ngoài cung điện.
Làn sương mù không còn phun trào.
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái đình trệ.
Tất cả mọi thứ đều dừng lại.
Tất cả đều đang nằm trong thời khắc của hiện tại.
Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên:
“Ta chờ ngươi đã lâu.”
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi bên trên mộ quan ấy.
“... Là ngươi.”
Hắn run lên một hồi, sau đó mới mở miệng lên tiếng.
Thiếu nữ quan sát hắn, nghiêng thân thể về phía trước, hỏi: “Ngươi đã nghĩ tới điều gì? Vì sao nhất định phải tự mình đến đây mở quan tài?”
Cố Thanh Sơn nói: “Thân là Mẹ của Thời Gian, mà hình như từ đầu tới đuôi không biết được cái gì cả, lại càng chưa từng tác chiến cùng ta, ta phải tự mình tìm tới mộ địa; đám Tà Ma chiến đấu và rời xa cũng biểu hiện quá giả tạo, cứ như đang diễn kịch —— nhưng mà kỹ năng vận mệnh của ta không có được chút phản ứng nào, cái này hoàn toàn nói không thông, sau đó ta lập tức nghĩ tới một thuật.”
“Là thuật gì?” Thiếu nữ hỏi.
“Thuật Thế Giới Song Song.” Cố Thanh Sơn nói.
Khóe miệng thiếu nữ lộ ra mấy phần ý cười, nàng nói: “Ngươi đoán không tệ, Nhất Nhân Vạn Sinh, Thế Giới Song Song, Vạn Linh Mông Muội là tam đại pháp thuật cơ bản của Tà Tính chi Ma, là căn cơ của bọn chúng.”
Nàng nhẹ nhàng niệm một tiếng chú ngữ.
Hết chương 2950.
Kéo lên để đọc tiếp Chương 2951
Bạn cần đăng nhập để bình luận