Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1837. Thanh Sơn VS Nữ Đế (1)


Đánh dấu
Một hơi thở tĩnh lặng.
Vài âm thanh nổi giận vang lên: “Ả giết lão tứ rồi, nhanh bắt ả lại.”
Tiếng xé gió từ từ đi xa.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn khẽ động.
Mọi người đợi thêm một hồi, không còn âm thanh nào khác vang lên.
Các thiếu niên còn lại hoang mang trông chừng Mạc, yên lặng chờ đợi kết quả.
Thời gian vừa dài dằng dặc vừa gian nan.
“Chữa trị hoàn tất.” Cô bé kia đứng lên, nói với giọng mệt mỏi.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm đảo qua.
Thương thế của Mạc cơ bản đã được khống chế, nhưng thiếu sức mạnh pháp tắc siêu phàm, hiện tại hắn ta chỉ là đang duy trì sự sống mà thôi.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Reneedol rốt cuộc thế nào rồi?” Cô gái lo sợ không yên hỏi.
Một thiếu niên khác nói: “Vậy đi, ta và Rod đi cứu Reneedol, hai cô gái các ngươi coi chừng Mạc.”
"Chỉ có thể như vậy." Một cô bé khác nói.
“Đi, Rod.” Thiếu niên kia nhìn Cố Thanh Sơn, nói.
“Không vội.” Cố Thanh Sơn nói.
“Còn không vội? Ban nãy ngươi cũng nói như vậy! Reneedol hiện giờ đang rất nguy hiểm, nàng vì mọi người mà một mình đứng ra, chúng ta phải cứu nàng!” Thiếu niên tức giận quát.
Hai cô gái khác cũng nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn không nói chuyện, chỉ nhìn vào vùng hoang dã chìm trong bóng tối.
Sau vài hơi thở, vài bóng dáng xuất hiện.
“Ha ha, ở đây còn có mấy tên.”
Vài gã đàn ông cầm binh khí trong tay, đánh giá mấy thiếu niên trước mặt.
Các thiếu niên đều biến sắc.
“Các ngươi làm gì Reneedol?” Thiếu niên ban nãy quát to.
“Làm gì? Ha ha, ngươi đoán xem?” Một gã đàn ông mặt mày hung dữ cười nói, trong ánh mắt lại ẩn chứa nỗi sợ hãi nào đó.
Các thiếu niên lại không quan sát được chi tiết này.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng sâu sắc.
Cố Thanh Sơn vẫn không đổi sắt mặt, vẫn nhìn về phía xa như cũ.
Không tiếng động.
Không hơi thở.
Trong hoang dã không có một thứ gì.
Bỗng nhiên, có một con mèo quýt xinh đẹp chạy đến nhanh như bay, hạ xuống trên vai Cố Thanh Sơn, nhỏ giọng nói: “Công tử, ta thấy rõ ràng.”
Không ai có thể thấy con mèo quýt này.
Cố Thanh Sơn gật đầu, nói: “Vào thức hải ta mà nói.”
“Vâng.”
Mèo quýt hóa thành một thanh kiếm sắc bén, lập tức biến mất.
Quay ngược thời gian về quá khứ.
Lúc Reneedol chủ động đứng ra ngăn cản những người đó, Cố Thanh Sơn đã nhận ra một điểm không hợp lý.
“Sơn Nữ, cô hãy dùng Dạ Mị Quỷ Ảnh đi xem tình hình.” Hắn truyền âm.
“Vâng, công tử.”
Một còn mèo quýt nhỏ nhắn mềm mại nhảy xuống đất, chạy như bay về phương hướng mà Reneedol biến mất.
Nhờ vào năng lực “Tuệ Mệnh” của thần kiếm, Sơn Nữ cũng có thể phát động nguyên lực hoàng tuyền, không bị pháp tắc thế giới ảnh hưởng.
Chỉ chốc lát sau nàng đã đuổi kịp Reneedol.
Chỉ thấy trên tay Reneedol mang theo một thi thể chạy về phía trước, vài người đàn ông đuổi theo phía sau.
Mèo quýt hơi trầm tư một chút, dứt khoát đi bên cạnh Reneedol, cùng nhau chạy về phía trước.
Hai nhóm người thêm một con mèo đi tới một nơi đóng quân.
Một gã đàn ông thân mặc trường bào, cầm pháp trượng trong tay, được mọi người bảo vệ xung quanh, hiện đang đứng chính giữa nơi đóng quân.
Reneedol vứt thi thể trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Pháp sư Rodri? Ngươi chính là người mạnh nhất ở đây?”
Người đàn ông cũng đánh giá nàng ta, kinh ngạc nói: “Là ta, nhưng ta không ngờ người có thể triệu hồi ta từ một nơi xa như vậy lại là một cô gái nhỏ.”
Phía sau Reneedol, những người truy đuổi nàng ta đã chạy tới.
Bọn họ đứng tại cửa nơi đóng quân, cũng không tấn công Reneedol, chỉ là trên mặt đầy vẻ phẫn nộ.
“Đại ca, theo sai bảo của ngài, chúng ta đưa ả đến, nhưng ả giết người của chúng ta.”
“Đúng, ả ra tay quá độc ác, lão tứ chỉ đùa giỡn ả vài câu đã bị ả giết chết.”
“Đại ca...”
Pháp sư Rodri khoát tay, ý bảo thủ hạ không nên nói nữa.
Hắn quay về phía Reneedol thi lễ một cái, nói: “Các hạ triệu hồi ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Reneedol nói: “Trước hết ngươi làm một chuyện, phái mấy tên thủ hạ mạnh nhất của ngươi đến giết mấy tên thiếu niên bên phe ta.”
“Được.”
Pháp sư Rodri nhìn đám thủ hạ, chọn ra một vài người.
“Các ngươi đi giết hết đám thiếu niên kia.”
Gã ra lệnh.
Một tên thủ hạ trong đó vừa đuổi theo Reneedol tới đây, lúc này cũng có hơi tức giận, nói: “Đại ca, con nhóc này mới đến đã nói điều kiện, ta thấy...”
Ầm!
Một ngọn lửa màu tím nuốt chửng lấy cả người hắn, phát ra âm thanh lộp độp.
Người này phát ra một tiếng thét thảm thiết, điên cuồng cuộn tròn trên mặt đất.
Nhìn hắn giống như một quả cầu lửa đang không ngừng lăn lộn.
Thế nhưng hắn không chết ngay lập tức.
Thuật pháp này được Reneedol nắm giữ uy lực một cách chính xác, nàng ta hành hạ người kia mãi cho đến khi hấp hối rồi mới để hắn triệt để chết cháy.
Con ngươi pháp sư Rodri đột nhiên co lại.
“Đây là... thuật pháp tắc của ta. Rõ ràng pháp tắc đã cự tuyệt tất cả mọi người, vì sao ngươi còn có thể sử dụng sức mạnh của ta?” Gã không thể tin nổi nói.
Reneedol lạnh lùng nhìn gã, nhẹ giọng nói; “Pháp sư Rodri, những thứ ngươi biết đúng là không ít, nhưng đáng tiếc hơn phân nửa đều là thuật pháp loại chữa trị, uy lực thuật pháp công kích không mạnh một chút nào... Thật đúng là một phế vật, nếu như ngươi còn không thực hiện chuyện mà ta yêu cầu...”
Pháp sư Rodri run rẩy trong lòng, quát với bọn thủ hạ: “Đi mau! Đi giết những thiếu niên kia!”
Bọn thủ hạ của gã cuống quýt lên đường, rời khỏi nơi đóng quân.
Chờ những người đó đi, Reneedol mới hỏi: “Ta nghe nói pháp sư đều là người bác học, mà ta đã từng đặt cả một lòng trên người một con sâu đáng thương, cho nên hiểu biết về thế giới cũng không đầy đủ. Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Mời ngài nói.” Pháp sư Rodri nói.
“Ở trên mảnh đại lục này, người mạnh nhất là ai?” Reneedol hỏi.
“Người mạnh nhất?” Pháp sư Rodri rơi vào trầm tư.
Gã suy nghĩ một hồi, nói: “Người của thung lũng thế giới là mạnh nhất.”
Reneedol lộ ra vẻ chán ghét, nói: “Ta cũng từng nghĩ như thế, nhưng bây giờ các thú pháp tắc khổng lồ đã từ bỏ chúng sinh. Người của thung lũng thế giới từng nhận bao nhiêu ân sủng, nay sẽ chịu đựng bấy nhiêu đau khổ. Đừng nhắc tới bọn họ nữa, hãy nói tình hình trước mắt, người nào mạnh nhất?”
Pháp sư Rodri nói: “Dưới tình hình tất cả mọi người không thể sử dụng sức mạnh pháp tắc, chức nghiệp giả tu hành võ đạo, tiến hành huấn luyện kỵ sĩ, hoặc là chế tạo súng ống, binh khí chắc là người mạnh nhất, bọn họ không quá dựa dẫm vào sức mạnh pháp tắc.”
“Giống như pháp sư vậy?” Reneedol hỏi.
“Trước kia pháp sư rất mạnh, nhưng bây giờ không thể triệu hồi Địa, Thủy, Hỏa, Phong, cũng chỉ có thể sử dụng một ít ma pháp thông thường, hiển nhiên thực lực tổn hại nghiêm trọng.” Pháp sư Rodri thành thật nói.
Reneedol nhìn gã, ánh mắt có vài phần khinh bỉ.
Pháp sư Rodri đã nhận ra điểm bất thường nào đó, vội hoảng hốt nói: “Các hạ mang trong mình lực lượng vận mệnh, đương nhiên là mạnh nhất thời đại này.”
Reneedol không có cảm giác với lời nịnh nọt của gã, chỉ quét mắt nhìn các chức nghiệp giả trong khu vực đóng quân, nói:
“Các ngươi như vậy, hóa ra chỉ là một đám người yếu ớt.”
Dao động vô hình từ trên người nàng ta dâng lên, hóa thành sức mạnh ma pháp.
Ngọn lửa chiếu sáng đêm tối, tỏa ra sức nóng đốt người.
Reneedol đứng trong ánh lửa, nhẹ giọng nói: “Đám côn trùng, các ngươi đều phải chết.”
Ầm!
Ngọn lửa từ trên người nàng ta nổ tung, tấn công ra bốn phương tám hướng.
“Không, các hạ, van ngài tha cho ta, ta có thể làm nô lệ của ngài!” Pháp sư Rodri tuyệt vọng hét lớn.
Reneedol không nói gì thêm, mặc cho vô số tiếng kêu gào thảm thiết cứ thế vang lên.
Mèo quýt kia cũng không nhìn tiếp nữa mà quay đầu, vội vã trở về.
...
Bên kia.
Đám người Cố Thanh Sơn bị các chức nghiệp giả vây quanh.
“Các ngươi làm gì Reneedol?” Cậu bé quát to.
“Làm gì? Ha ha, ngươi đoán xem?” Gã đàn ông mặt mày hung dữ cười nói, trong mắt lại ẩn chứa một nỗi sợ hãi nào đó.
Trên người đám chức nghiệp giả toát ra sát khí, giơ binh khí lên, xông tới chỗ các thiếu niên.
“Dừng, chỉ là hiểu lầm.” Cố Thanh Sơn đột nhiên nói.
Đám chức nghiệp giả đều không dừng tay, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận