Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 2548. Thần Địa (2)


Đánh dấu

Cảm giác trời đất quay cuồng càng thêm mãnh liệt tự nhiên sinh ra.
Dưới tác động của một thứ quyền năng vô hình, hắn cảm thấy vô số thế giới đều xoay tròn để tránh khỏi hắn, dành ra một con đường hư vô cho hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Tất cả mọi sự xoay tròn đã ngừng lại.
Cảnh tượng bốn phía dần dần ổn định lại.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm nhận được một xúc cảm lạnh lẽo và cứng ngắn dán lên trên mặt của mình.
Chung quanh là tiếng người huyên náo.
Mùi nước khử trùng.
Tiếng bước chân vội vàng.
Ồn ào.
Đột nhiên, có người vui vẻ kêu lên: "Sinh! Sinh!"
Sau đó là rất nhiều âm thanh vui sướng.
Cố Thanh Sơn thích ứng một chút, sau đó bò dậy từ dưới đất.
Hắn chậm rãi lui lại, tìm cái ghế ngồi xuống.
—— Nơi này trông có vẻ là một bệnh viện, thế nhưng toàn bộ kiến trúc lại làm từ kết cấu gỗ, chỉ có một một số ít là tường gạch, lối kiến trúc hết sức bảo thủ, cổ xưa.
Rất nhiều người mặc đồng phục bác sĩ và y tá đang ra ra vào vào.
Có người đi ngang qua trước mặt hắn, nhẹ nhàng nói câu: "Đợi ta một hồi, giúp xong rồi thì sẽ đến tìm ngươi."
Cố Thanh Sơn theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy một nữ bác sĩ liếc hắn một cái, nhanh chân đi về phòng bệnh bên cạnh.
Cố Thanh Sơn đành thành thành thật thật chờ đợi ở chỗ đó.
Hắn thả thần niệm ra tìm kiếm trong phòng bệnh, chỉ thấy một người đàn bà sau khi sinh đang ôm đứa nhỏ, cảm ơn nữ bác sĩ kia rối rít.
Nữ bác sĩ nói: "Để chúng ta cùng cảm ơn Thần của Sinh Mệnh, bởi nhờ sự che chở của nàng, sinh mệnh giáng sinh mới có thể bình an êm đẹp."
Tất cả mọi người vây quanh giường bệnh nhắm mắt lại, cùng nhau niệm một bài cầu nguyện ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh.
Khi đã niệm xong, nữ bác sĩ lộ ra nụ cười, rời đi phòng bệnh.
Cô ta đi đến trước mặt Cố Thanh Sơn, không để lại dấu vết mà nói: "Đi theo ta."
Cố Thanh Sơn nhún nhún vai, đứng lên.
Hai người một trước một sau đi đến tầng cao nhất của bệnh viện.
Nơi này không còn ai khác.
Cố Thanh Sơn nhìn về hướng thành thị dưới bóng đêm.
Quang ảnh phồn hoa, nghê hồng lấp lóe.
Đáng tiếc không thấy được thiết bị bay lượn nào, trên đường phố chỉ có ô tô.
——Những loại ô tô cực kỳ cổ xưa.
Có đôi khi có thể trông thấy một hai con quái vật khổng lồ bồng bềnh lướt qua.
"Những thứ kia..." Cố Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
"Chân Thần —— Chân Thần hiển lộ ra hình dạng ban đầu." Nữ bác sĩ nói.
"Nữ sĩ, mạo muội hỏi một câu, ngài là —— "
"Ta là người dẫn đường của ngươi, Thần của Sinh Mệnh." Nữ bác sĩ nói.
Cố Thanh Sơn hơi giật mình, hỏi: "Mọi chuyện rốt cục là thế nào vậy chứ?"
Nữ bác sĩ nói: "Đầu tiên phải nói một câu —— ngươi mang đến hai phiền phức nho nhỏ cho thế giới của chúng ta, chuyện này ngươi phải tự mình đi xử lý sạch sẽ."
"Dù sao đó là tử đấu Tế Vũ, chúng ta cũng sẽ không nhúng tay."
"Chuyện của ta ta sẽ xử lý tốt." Cố Thanh Sơn nói.
Nữ bác sĩ cắm hai tay vào túi, lẳng lặng nói: "Buông lỏng một chút, nơi này là địa bàn của chúng ta, bất cứ danh sách thậm chí là Chúa Tể Thanh Đồng nào, đều không thể đến nơi này."
"Cho nên ta an toàn?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"An toàn..."
Nữ bác sĩ lầm bầm, thở dài nói: "Đúng vậy, ngươi an toàn."
Nàng tiếp tục giải thích một chút: "Ngày xưa chúng ta sáng tạo ra hết thảy trong hư không, bị chúng sinh tôn làm Chân Thần, mọi thứ đều tuân theo ý chí của chúng ta mà vận hành, đoạn thời gian ấy gần như vĩnh hằng, nhưng rồi có một ngày, đã xảy ra một sự kiện —— "
"Trong hư không xuất hiện rất nhiều trụ thanh đồng, trên trụ phong ấn một vài thứ rất kỳ quái."
"Chúng ta từng giao thủ với chúng nó."
Cố Thanh Sơn hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Nữ bác sĩ nói: "Ngay từ đầu, bọn chúng căn bản không phải đối thủ của chúng ta, nhưng chúng nó lại biết một loại pháp thuật —— "
"Thuật Nhất Nhân Vạn Sinh."
Cố Thanh Sơn ngừng thở, nói khẽ: "Thuật này rốt cục lợi hại ở điểm nào chứ?"
Nữ bác sĩ nói: "Thuật này tạo dựng ra danh sách, đặt vô số chúng sinh vào trong đó, chuyển hóa thành sức mạnh của chúng nó."
"Chúng sinh không còn tín ngưỡng chúng ta, sức mạnh của chúng ta cũng bắt đầu yếu bớt."
"Chúng ta ý thức được đây là điểm khởi đầu dẫn chúng ta đi đến bước diệt vong."
"Nhưng chúng ta nghĩ hết biện pháp cũng không đối kháng được thuật này, nó quá lợi hại."
"Cho nên chúng ta chỉ có thể trốn đi."
"Ở một nơi bí ẩn không kẻ nào biết đến, chúng ta đã thành lập nên thế giới này."
"—— Thế giới của chúng thần."
Nữ bác sĩ chỉ vào một tòa cao lầu đối diện, nói: "Ngươi ra tay hết sức mình, thử xem sức mạnh bây giờ của mình thế nào đi."
Cố Thanh Sơn nhìn lại, chỉ thấy cao lầu kia là một mảnh đen kịt, vẫn còn bị bao vây trong công trường, hiển nhiên còn chưa xây xong.
Bây giờ là ban đêm, các công nhân đều đã rời đi.
Cố Thanh Sơn nghe theo lời nàng nói, tùy ý vung ra một ánh kiếm quang.
Ánh kiếm khổng lồ hình bán nguyệt bay ra ngoài, nhanh chóng trở nên yếu ớt, cuối cùng thì hoàn toàn biến mất giữa không trung.
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn run lên, phát hiện sức mạnh siêu phàm của mình dần dần đã biến mất hoàn toàn.
Một hàng chữ nhỏ màu đỏ tươi hiển hiện:
[Thế giới này là nơi chúc phúc của chúng thần, triệt để ngăn cách với bên ngoài, ngươi không có cách nào phóng thích ra quyền năng siêu phàm.]
"Chỉ có một số ít thiên phú của những chủng tộc quý hiếm, mới có thể được giữ lại ở chỗ này."
Nữ bác sĩ đi đến trước mặt hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn mà nói: "Ngươi có khá nhiều thân phận, nhưng ở thế giới của chúng ta thì cơ bản cũng không dùng tới, cũng không cách nào phát huy ra bất kỳ sức mạnh nào —— chỉ có một loại ngọn nguồn sức mạnh căn bản nhất, mới có thể thôi thúc thực lực của ngươi."
"Là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Tín ngưỡng của chúng sinh —— đây là căn cơ của thần linh và chủ tạo vật bọn ta."
Cố Thanh Sơn buông tay nói: "Ta nên làm thế nào?"
Nữ bác sĩ nói: "Ngươi tuy là người phát ngôn của hỗn độn, nhưng chúng sinh tuyệt đối không khao khát vĩnh diệt, cho nên ngươi chỉ còn lại một thân phận Thần Chích."
"Địa Thần." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng vậy, ngươi phải khiến cho chúng sinh tiếp nhận ngươi, tán thành ngươi, tín ngưỡng ngươi một lần nữa —— Như thế ngươi mới có thể thu hoạch được sức mạnh." Nữ bác sĩ nói.
"Tựa như trong phòng bệnh vừa rồi sao?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng thế, ngươi có thể công khai thân phận, cũng có thể ngụy trang thành phàm nhân, tóm lại phải nghĩ biện pháp có được tín ngưỡng của chúng sinh. "
Nói đến đây, nữ bác sĩ chuẩn bị rời đi.
"Nữ sĩ, ta còn có rất nhiều câu hỏi." Cố Thanh Sơn nói.
Nữ bác sĩ nhìn chăm chú vào hắn, trịnh trọng lên tiếng: "Địa Thần, nếu như ngươi không cách nào đạt được tín ngưỡng của chúng sinh, ngươi sẽ dần dần mất đi vị trí Thần Chích, hóa thành phàm nhân."
"Giữ được vị trí Thần Chích, thu hoạch được sức mạnh của Cổ Thần, ngươi mới có tư cách chân chính gia nhập bọn ta, nghe được bí mật của bọn ta."
"... Thời gian để lại cho ngươi không nhiều lắm."
Nữ bác sĩ xoay người, dần dần biến mất trong hành lang.
Trên tầng cao nhất, chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn đứng trong bóng tối, lâm vào trầm tư.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận